*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nói là đi tìm những động vật xinh đẹp, nhưng trước khi màn đêm buông xuống, họ ngoại trừ tìm được một đám sài cẩu* thì chẳng tìm được loài nào khác nữa.
*sài cẩu: có họ với chó rừng, là loại động vật chuyên bới xác người chết ăn
Màn đêm buông xuống, cả nhà quay lại không gian ăn cơm chiều. Bọn nhỏ tụ tập trong thư phòng viết nhật ký, ảnh cũng được chụp khá nhiều, dán tại quyển nhật ký thật to. Mỗi đứa đều viết cảm tưởng của mình ở mặt sau. Ngay cả Phi Phi bình thường không thích viết chữ cũng dùng bút viết về một ngày này, đây đều là những kỉ niệm trân quý.
Dỗ Miu Miu ngủ, để thím Ngô trông chừng bên cạnh, Thước Nhạc Khúc Phàm ra khỏi không gian, tay nắm tay bước đi trên thảo nguyên châu Phi rộng lớn.
Lắng nghe những tiếng vang xào xạc, Khúc Phàm ôm Thước Nhạc bay lên trời. Sao trên bầu trời đêm nay rất sáng, không khí không bị ô nhiễm nghiêm trọng. Sao trời châu Phi đẹp đẽ, sáng ngời. Thời tiết vốn nóng bức, dưới màn đêm cũng trở nên mát mẻ.
“Thật đẹp. Rất giống với sao trời ngày trước.” Những vì sao nơi này khiến cậu có ảo giác chỉ cần vươn tay sẽ chạm tới được.
“Đúng vậy, thật đẹp.” Khúc Phàm nhìn mặt Thước Nhạc, vẫn luôn xinh đẹp như vậy, thời gian không lưu lại dấu vết gì trên người cậu, vẫn giống như lần đầu tiên gặp mặt.
“Anh nhìn—” Thước Nhạc vươn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mang-theo-khong-gian-di-tu-hanh/757160/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.