Ngày nghỉ cuối cùng, cũng chính là ngày bọn họ rờikhỏi khu rừng sương mù.Thu Dĩnh nhanh chóng thu xếp đồ đạc lại, chuẩn bị quay về trường học 
Trở về trường học, vừa mở cửa kí túc xá liền thấy Lục Lộ nằm thành hình chữ đạitrên giường, đối diện cửa, vừa nhìn thấy cô liền điên cuồng chạy đến cọ cọ cổcô 
“Dĩnh Dĩnh, cổ nhân nói xa cách một ngày như cách ba thu, huống chi chúng ta đã mười ngày không thấy, đúnglà làm anh nhớ em chết đi được! em thật không lương tâm, không chịu gọi cho anh, tronggame cũng không biết tìm anh, chỉ biết cùng chồng em tiêu dao tự tại quên cảtrời đất...” 
Thu Dĩnh cố gắng giãy khỏi Lục Lộ, vừa sửa sang lại vừa trả lời: “Không phảicậu có sư phụ rồi sao? Chẳng lẽ cậu hy vọng mình phải cô đơn nhìn hai ngườitình nồng ý mật sao?" 
“Chúng ta không phải quan hệ đó.” LụcLộ xấu hổ giải thích. 
“Huh? Vậy quan hệ gì? Là người yêu sao? Mình chưanói gì nga!” 
“...” 
Thu Dĩnh nhìn Lục Lộ khó đỏ mặt, nhìn cô ấy không có ý tứ trả lời, vui vẻ độimũ giáp lên đầu, đi vào game 
Diệp Lạc nhìn Thu Dĩnh đi vào, hỏi: “Sửa soạn xong rồi?” 
“Uh.” 
Sao Diệp Lạc lại hỏi vậy chứ? Cũng mới cách mộtngày thôi a! 
Kì hạn nghỉ 11 ngày kết thúc, ngày cuối cùng, cô log out không đi vào game 
Thu Dĩnh: “Ngày mai em đi học, tối nay lên.” 
Diệp Lạc: “Được, anh chờ em.” 
Vì thế, còn có một đoạn đối thoại nữa 
“Mama, mama, cá cá cá.” 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mang-theo-cuc-cung-choi-game/1966763/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.