Đằng yêu nghiêm mặt, tiếp tục vung roi mềm màu xanhtrong tay, hùng hổ tiến đến bọn họ
Đánh nhau mấy chiêu, không biết đằng yêu sử dụng thế công gì, lộ ra một sơhở, thầm kêu một tiếng: “Không được.”
Diệp Lạc bắt lấy cơ hội, nhanh chóng lấy ra một ám khí, ám khí cắt qua khôngkhí phát ra một tiếng “hưu”, chỉ thấy giống một cây đao giải phẫu nho nhỏ, cắmphập vào lưng đằng yêu
Kỳ thật, đằng yêu này lúc trước gặp được đối thủ một mất một còn, không chú ýnên bị đánh lén làm cho trọng thương, cho nên mới an phận không làm loạn nữa,ngoan ngoãn nằm trong hang ổ tĩnh dưỡng, trải qua vài ngày tu dưỡng, vết thươngcũng trở nên tốt hơn một chút, nhưng sau khi đánh nhau với bọn Diệp Lạc thì bắtđầu đau trở lại, bây giờ lại bị ám khí kia đâm trúng miệng vết thương, vếtthương nhanh chóng phát tán, màu máu đỏ sậm làm ô uế cả trường bào màu xanh
Tuy rằng đằng yêu bị thương, nhưng bọn họ cũng bị thương, cánh tay trái của TựNhất Mi bị một vết thương rất to, còn nhiều vết thương nhỏ phân bố ở những nơikhác, hiện tại, anh đang cầm cây đao thở hổn hển, Thất Hàn chỉ tốt hơn anh 1chút, không có vết thương lớn như anh, nhưng vết thương nhỏ thì không thiếu,chỉ có Diệp Lạc là quần áo sạch sẽ, một vết thương cũng không có, khí cũngkhông suyễn, ung dung đứng ngoài vòng tròn, thỉnh thoảng lại ném vài cái ám khí
Diệp Lạc nháy mắt cùng Thất Hàn và Tự Nhất Mi một cái, Thất Hàn và Tự Nhất Minhận được, liếc nhau,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mang-theo-cuc-cung-choi-game/1966767/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.