Chương trước
Chương sau
Hạ Mễ Chúc ôm con đứng bật dậy khỏi ghế sofa so với ông càng bàng hoàng hơn.

Lộ trung tướng!!!?

Là người kia sao... Làm sao đây!? Làm sao đây!?

Không không!! Phải bình tĩnh!

Hạ Mễ Chúc, ngươi phải bình tĩnh!!

Mạc Thanh chậm rì rì đi vào phòng, lòng không ngừng hô hoán, hy vọng Hạ Mễ Chúc nhanh chóng tổ chức lại ngôn ngữ, đừng để lộ cái gì, còn có điên cuồng chào hỏi Lộ Nguyên Hầu rốt cuộc vì cái gì bây giờ còn ở bệnh viện.

Người này chẳng lẽ không trở lại quân bộ ăn trưa? Tính cắm dùi ở bệnh viện luôn?

Mặc kệ là nguyên nhân gì, quan trọng là phải xử lý tình huống này sao cho hoàn mỹ nhất.

Ôi trái tim già của ông...

Lộ Nguyên Hầu đến nước này không thể lại ở bên ngoài nữa, còn có mang chút tâm tư khác thường mà đi theo Mạc Thanh vào phòng.

Nhưng khi vô tình chạm vào đáy mắt hoảng loạn của ba đứa nhỏ kia, dây thần kinh Alpha của hắn kịch liệt nhảy ra, nhắc nhở hắn ở nơi nào đó quỷ, yêu cầu hắn làm rõ. Lộ Nguyên Hầu hơi hơi nheo mắt.

Hạ Mễ Chúc vô tình chạm mắt với người kia cũng bàng hoàng muốn chết vội gục đầu xuống. Cậu nhanh chóng ép mình bình tĩnh lại, cậu như vậy là không nên.



Vậy là cậu ở trong lòng nhắc nhở mình ngàn vạn lần, sau đó bình tĩnh ngẩng đầu lên lại lần nữa.

"Lộ trung tướng khỏe."

Cậu một tay ôm con, một tay làm lễ quân nhân với người đàn ông kia, đôi mắt nhìn thẳng vào người kia cũng xem như gặp nguy không loạn.

Lộ Nguyên Hầu trong lòng ồ lên một tiếng, ngoài mặt lại không cảm xúc nào gật đầu đáp lại, biểu hiện được xem là bình thường nhất của trung tướng Lộ Nguyên Hầu trong mắt người khác. Chỉ có mỗi hắn biết trong lòng mình đang có một ác ma nhỏ không ngừng đánh bàn tính lộp cộp.

"Ngươi tên gì?"

Hắn không đợi cho hai sư đồ kia giao lưu cái gì đã hỏi trước, ánh mắt sắc bén như thường nhìn nam sinh trước mặt, còn có không tiếng động bắt lấy khí lưu khác thường nổi lên khi hắn hỏi câu này trong phòng.

"Thưa trung tướng, tôi gọi Hạ Mễ Chúc."

Hạ Mễ Chúc cật lực đấu tranh tâm lý, không chút run rẩy nói hết câu. Thế nhưng phản ứng tâm lý mạnh mẽ cùng với cái bụng đang đói, thân thể mệt mỏi khiến dạ dày cậu khó chịu lên, mặt cậu cũng vì vậy mà trở nên trắng bệch.

"A... Vậy nó gọi Hạ Mễ Thụy... Cẩn thận!"

Lộ Nguyên Hầu nói chưa hết đã bất ngờ hô lên, cơ bắp toàn thân chuyển động, mạnh mẽ giữ lại thân hình đơn bạc đang lung lay muốn đổ sụp xuống của Hạ Mễ Chúc. Nhưng hắn không biết khi hắn chạm vào thân thể của người trong lòng, đối phương còn run rẩy kịch liệt hơn, chỉ là hắn không biết nguyên nhân là do hắn.

Hạ Mễ Chúc được hắn giữ lấy, thoát khỏi kết cục ngã xuống đất, thậm chí là làm rơi mất Hạ Mễ Thụy khiến lòng cậu sợ hãi gần chết, mặt còn trắng đến dọa người hơn.

Mạc Thanh đang run sợ vì nghĩ cũng may buổi sáng ông không có bịa đặt họ của đứa nhỏ cũng bị biến cố này dọa hoảng, ông vội vàng chạy tới.

"Trung tướng! Cho nó ngồi xuống!"

Ông nhất thời quên mất thân phận của người kia, giọng điệu cứng rắn nói.

Lộ Nguyên Hầu không tính toán với ông, cẩn thận đặt Hạ Mễ Chúc đang giống như cọng cỏ dại trước gió không ngừng run rẩy kia ngồi xuống sofa bên cạnh.

"Đưa nó cho tôi."

Hắn còn không quên mở miệng đòi đứa bé bị cậu ôm cứng trong ngực một cách bản năng đến không khống chế được sức mạnh.

Giọng hắn bình thản không chút xúc động lên xuống nào, thế nhưng ý tứ không cho phép nghi ngờ khiến cho Hạ Mễ Chúc dù sợ hãi cũng không thể phản kháng mà buông tay cho hắn ôm đứa nhỏ đi.



Mạc Thanh biết lúc này Hạ Mễ Chúc cũng không thể bế đứa nhỏ, tình huống kia không chỉ dọa bản thân Hạ Mễ Chúc, dọa ông, mà còn dọa cả Lộ trung tướng mặt than kia nữa.

Nhưng mà Hạ Mễ Chúc đưa con cho hắn cũng không ngừng đưa mắt nhìn theo, giống như sợ con bị ôm đi. Lộ Nguyên Hầu buộc lòng phải ngồi xuống bên cạnh, để đứa nhỏ ngồi trên đùi mình, mặt hướng về phía cậu. Ở khoảng cách này Hạ Mễ Chúc có thể dễ dàng vươn tay ra chạm vào đứa nhỏ, mà cậu cũng làm như vậy.

"Xin lỗi bảo bối... Mém thì rớt con rồi..."

Giọng cậu run rẩy như dây đàn, tay cầm tay đứa nhỏ cũng run không kém.

"Ê a..."

Hạ Mễ Thụy không biết gì cả, một tay bám vào tay người đang ôm nó, một bị ba ba nắm trong tay còn không ngừng vung vẫy, miệng kêu loạn lên, không tim không phổi như vậy đấy.

Mạc Thanh lắc đầu ngồi xổm bên chân cậu, nắm lấy tay cậu bắt mạch. Ban đầu ông nghĩ cậu vì hoảng sợ mới xảy ra phản ứng như vậy, nhưng bắt mạch xong ông đã biết nguyên nhân không chỉ có một.

"Thân thể mệt mỏi, còn để bụng đói. Con nghĩ con là sắt đá sao Hạ Mễ Chúc!!?"

Ông thiếu điều chỉ vào mũi cậu trách mắng, giọng cũng nghiêm khắc đến mức dọa Hạ Mễ Chúc run mạnh một cái. Ông còn không có nói một trong những nguyên nhân khiến cho dạ dày Hạ Mễ Chúc phản ứng mạnh như vậy là do sợ hãi, nhưng Hạ Mễ Chúc vẫn biết mà tự động bổ sung vào.

"Xin lỗi sư phụ... Không phải con không định ăn cơm, trước khi vào lớp con sẽ ăn mà. Nhất định đó!"

Hạ Mễ Chúc yếu ớt thề thốt, đôi mắt mở to long lanh, cộng thêm mặt mày tái nhợt trông lại càng thêm đáng thương. Mạc Thanh tức mà không thể đánh mắng, chỉ có thể bất lực ngẳng đầu nhìn trời.

Hai thầy trò hỗ động quên mất bên cạnh còn ngồi một người, người kia sự tồn tại rõ ràng rất lớn vậy mà lúc này lại giống như tàng hình, khí thế sát phạt như bị che mất, im lặng nhìn nam sinh gầy nhỏ, không biết là đang suy nghĩ cái gì.

Dư quang hắn nhìn xuống đứa nhỏ trên đùi, vừa lúc nhìn thấy nó lôi kéo tay ba ba nó, muốn cắn.

"Không thể."

Giọng hắn rất nhẹ nhưng quyết không cho phép phản bác.

Hai thầy trò kia bị âm thành này làm bừng tỉnh, cùng lúc quay đầu nhìn qua, vừa lúc nhìn thấy người đàn ông dùng tay đẩy đầu đứa nhỏ trở về.

Hạ Mễ Thụy bị bất ngờ nên ngây ngốc một chút, sau đó ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông.



Lộ Nguyên Hầu nhìn dòng nước miếng chảy ròng của nó, đã hiểu vì sao nó muốn gặm tay ba nó. Nhưng hắn vẫn không đồng tình với nó mà trước vươn tay lấy khăn giấy bên bàn muốn lau miệng cho nó, có điều vì không kịp thời lại thêm hành động di chuyển của hắn làm nước miếng rớt xuống ống tay áo quân trang.

Ba người lớn: "..."

Hạ Mễ Chúc sợ chết khiếp, nhìn khuôn mặt không cảm xúc của người đàn ông, rất sợ hắn bất ngờ ném đứa nhỏ đi. Mạc Thanh cũng sợ chẳng kém.

Ngược lại là Lộ trung tướng của chúng ta, sau một giây ngẩn người thì động tác trên tay vẫn tiếp tục, rút khăn giấy, lau miệng cho đứa nhỏ. Hành động lưu loát dứt khoát, không cho túi nước miếng kia nhỏ ra một giọt nào nữa cả.

"Nó ngứa răng, có cái gì để cắn hay không?"

Hắn quay đầu qua hỏi hai vị người thân của đứa nhỏ, giọng điệu bình thản, lời nói kinh người.

"Có. Đúng là lúc sáng ta đã kiểm tra, nó đang mọc răng nên đã tranh thủ xuống căn-tin bệnh viện mua một cái núm cao su."

Mạc Thanh tỉnh hồn trước tiên, đứng dậy đi lấy núm cao su ông đã tiêu độc trước, đang được phơi khô.

"Đây, nhóc con."

Ông trở lại nhét cái núm vào miệng đứa nhỏ.

Cái núm khiến cho khuôn mặt nhỏ của Hạ Mễ Thụy trong có vẻ hài hước hẳn. Đứa nhỏ có thứ để nhai cũng không rảnh miệng muốn gặm tay ai nữa, ngoan ngoãn ngồi trong lòng người đàn ông nó mới quen, còn ẵm nó hai lần chơi bàn tay của hắn. Nhưng có lẽ là bởi vì duyên cớ mọc răng, thấy cái gì cũng muốn cho vào miệng, dù trong miệng có thứ khác nó vẫn không nhớ, lâu lâu lại nắm ngón tay hắn lên muốn cho vào miệng.

.......................................................................
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.