Hạ Mễ Chúc ôm con đứng bật dậy khỏi ghế sofa so với ông càng bàng hoàng hơn.
Lộ trung tướng!!!?
Là người kia sao... Làm sao đây!? Làm sao đây!?
Không không!! Phải bình tĩnh!
Hạ Mễ Chúc, ngươi phải bình tĩnh!!
Mạc Thanh chậm rì rì đi vào phòng, lòng không ngừng hô hoán, hy vọng Hạ Mễ Chúc nhanh chóng tổ chức lại ngôn ngữ, đừng để lộ cái gì, còn có điên cuồng chào hỏi Lộ Nguyên Hầu rốt cuộc vì cái gì bây giờ còn ở bệnh viện.
Người này chẳng lẽ không trở lại quân bộ ăn trưa? Tính cắm dùi ở bệnh viện luôn?
Mặc kệ là nguyên nhân gì, quan trọng là phải xử lý tình huống này sao cho hoàn mỹ nhất.
Ôi trái tim già của ông...
Lộ Nguyên Hầu đến nước này không thể lại ở bên ngoài nữa, còn có mang chút tâm tư khác thường mà đi theo Mạc Thanh vào phòng.
Nhưng khi vô tình chạm vào đáy mắt hoảng loạn của ba đứa nhỏ kia, dây thần kinh Alpha của hắn kịch liệt nhảy ra, nhắc nhở hắn ở nơi nào đó quỷ, yêu cầu hắn làm rõ. Lộ Nguyên Hầu hơi hơi nheo mắt.
Hạ Mễ Chúc vô tình chạm mắt với người kia cũng bàng hoàng muốn chết vội gục đầu xuống. Cậu nhanh chóng ép mình bình tĩnh lại, cậu như vậy là không nên.
Vậy là cậu ở trong lòng nhắc nhở mình ngàn vạn lần, sau đó bình tĩnh ngẩng đầu lên lại lần nữa.
"Lộ trung tướng khỏe."
Cậu một tay ôm con, một tay làm lễ quân nhân với người đàn ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mang-theo-bao-bao-bo-tron-vo-em-dung-hong/2533856/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.