Buổi tối một nhà năm người ngồi măm măm trong phòng riêng của căn-tin quân khu, hương khí từ lẩu tứ quý lan tỏa khắp phòng, cho dù là người bên ngoài đi ngang qua đều bị nó hấp dẫn nhưng không có ai dám cả gan đẩy mở cửa phòng ra nhìn xem người bên trong là ai.
Hạ Mễ Chúc cả khuôn mặt nhỏ bị hơi nóng hung cho đỏ bừng, cánh mũi đổ mồ hôi nhưng vẫn không ngừng hướng về phía nồi lẩu tìm thịt.
Lộ Nguyên Hầu nhìn cậu như vậy, ngoài không ngừng hướng nồi lẩu thêm thịt thêm rau các kiểu chứ không có nói gì cả. Ngược lại là bản thân hắn không ăn gì nhiều mà trông coi đứa nhỏ Hạ Mễ Thụy đang cật lực chiến đấu với bát cháo của nó, còn kịp thời uốn nắn nó sao cho có thể dùng muỗng được tốt hơn.
Hắn từng nghe nói người mang thai khẩu vị rất lớn, bình thường mà đã thèm ăn gì thì sẽ nhớ mãi không quên, không ăn được sẽ ủ rủ không có tinh thần. Lần trước bác sĩ Hồ cũng đã nói nên chiếu cố khẩu vị của cậu. Chỉ là tiểu Beta nào đó cái gì đều không kém ăn, cực kỳ dễ nuôi, làm hắn không có cơ hội làm gì cả.
Nếu không phải đêm qua nghe cậu nói mớ, hắn còn sẽ không biết cậu thèm đến trình độ này.
Một mình cậu mà ăn hết phần ăn của hai người lớn, hắn nhìn cái bụng nhỏ chẳng có mấy của cậu, thật lòng không biết thức ăn đã trôi đi đâu hết rồi.
“Ha!”
Tiểu Beta nào đó được Lộ Nguyên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mang-theo-bao-bao-bo-tron-vo-em-dung-hong/2533603/chuong-143.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.