Cậu khẽ nghiêng đầu lạnh lùng nhìn Hạ Chiêu An, lại nói: “Ngài ấy rõ ràng đã cho các người đủ lợi ích, nhiêu đó có thể giúp các người trả nợ, còn có làm vốn liếng cho cuộc sống sau này tốt hơn nếu các người chịu thương chịu khó. Thế mà các người vẫn được voi đòi tiên… Nghĩ rằng tôi dễ nói chuyện hay là ngài ấy vậy?”
“Lộ tướng nhất định không giống như anh!”
Hạ Chiêu An như bắt được cái cọc để bám víu, dữ dằn nói.
“Xì! Tôi đợi mà xem.”
Hạ Mễ Chúc nhún vai rồi quay lưng bỏ đi.
“Không cần đến đây tìm tôi nữa. Mà cho dù cô đến cũng không gặp được tôi đâu.”
“Hạ Mễ Chúc anh đứng lại! Tôi còn chưa có nói xong!”
“Hạ Mễ Chúc!”
“Hạ Mễ Chúc anh đúng là thứ vong ân!”
…
Hạ Mễ Chúc một lần cũng không quay đầu nhìn Hạ Chiêu An, mặc cho cô ta gào thét như điên rồi nhanh chóng bị bảo vệ bệnh viện túm cổ ném ra ngoài vì tội làm ồn nơi nghỉ ngơi của bệnh nhân.
Hạ Mễ Chúc biết bản thân không có khả năng đáp ứng bất cứ yêu cầu gì của nhà họ Hạ. Mà cậu không theo ý họ, họ nhất định sẽ ra sức đặt điều về mình. Nhưng cậu chỉ có thể tiếp tục tin tưởng vào Lộ tiên sinh mà thôi.
Bởi vì có ngài ấy đứng phía sau chống lưng, cậu mới có thể ở hôm nay hùng hổ dọa người như vậy.
Hạ Mễ Chúc mắng người đủ, thần thanh khí sảng mà trở lại bệnh viện.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mang-theo-bao-bao-bo-tron-vo-em-dung-hong/2533605/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.