Sau cơn mưa, trời dần sáng. Bên bờ sông, một chiếc thuyền nhỏ từ xa tiến tới. Cánh cổng sơn môn rộng lớn mở ra. Một cô bé nhỏ nhắn, hồng hào như củ sen non, nhìn người thiếu niên mặc bạch y đứng bên bờ.
Cô bé mặc áo khoác len màu vàng nhạt, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn vô cùng. Thấy Tang Hải Thanh, nàng lớn tiếng gọi: “Cha, ôm!”
Tang Hải Thanh đã chờ bên bờ lâu rồi, cảm thấy vai hơi lạnh, liền quấn chặt thêm chiếc áo khoác lông chồn trên vai.
Đó là chiếc áo lông cáo đỏ do Ám Ngũ săn được cho y, y trân quý lắm.
Y bước tới, cẩn thận bế cô bé xuống. Y sờ cằm nhỏ của Bảo Nhi, rõ ràng cảm thấy Bảo Nhi nặng hơn một chút: “Bảo Nhi gần đây ăn gì ngon mà sao lại nặng thế này?”
Bảo Nhi vừa xuống thuyền đã chui ngay vào lòng Tang Hải Thanh, cô bé rất nhớ cha: “Ăn nhiều lắm ạ.”
Mấy hôm trước, con cùng ca ca, và Ngũ thúc thúc ra sơn môn đi chợ. Hằng năm, họ chỉ ra cửa một lần vào dịp gần Tết.
Tang Hải Thanh xoa đầu Bảo Nhi. Con bé lớn lên thật xinh đẹp, như một phiên bản của chính y, đặc biệt là đôi mắt long lanh kia, khi chớp chớp, giống hệt một chùm nho Tử Tinh: “Ăn những gì nào? Kể cha nghe với.”
Bảo Nhi năm nay mới bốn, năm tuổi, từ nhỏ đã được Tang Hải Thanh và Ám Ngũ cưng chiều mà lớn lên. Cô bé lắc lắc cái đầu nhỏ: “Ngũ thúc thúc cho con ăn sủi cảo, bánh bao chiên, thịt rim nhỏ, canh thố đất.”
Tang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mang-thai-chay-tron-hoang-tu-quyet-truy-the/4804157/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.