Đầu xuân, hoa mới phủ kín các cành cây, trên khe hở của tường thành cũng mọc đầy những bông hoa trắng không tên. Tang Hải Thanh bị Khổng Sanh ghì chặt vào bức tường đá lạnh lẽo.
Má của Tang Hải Thanh bị một mảng đá cọ xước da. Y đau đớn không ngừng giãy giụa: "Buông ta ra!"
Mây trôi lững lờ, gió nhẹ thổi qua áo Khổng Sanh. Đôi mắt hắn ánh lên một vẻ kỳ dị: "Ninh Âm, em đã nghĩ ra rồi, đúng không?"
Hắn ghé sát vào tai Tang Hải Thanh, thì thầm: "Ta quen em trước hắn, đúng không?"
Tang Hải Thanh không chịu nổi sự gần gũi của Khổng Sanh, y giãy giụa kêu lớn: "Buông ta ra!"
Xa xa, Hà Yến Đình lạnh lùng hơn mọi khi, toát ra khí thế không thể đến gần như núi băng. Hắn cưỡi ngựa vung kiếm, c.h.é.m g.i.ế.c tả hữu, thế không thể cản phá.
Đôi mắt Khổng Sanh hơi híp lại: "Em nhìn hắn kìa, hắn không chịu rút quân vì em. Em chẳng có chút vị trí nào trong lòng hắn cả."
Hắn lại nắm lấy cằm Tang Hải Thanh, bắt y ngẩng đầu nhìn Hà Yến Đình đang g.i.ế.c người đến đỏ cả mắt. Hắn cong môi cười: "Thấy rõ chưa?"
Tang Hải Thanh thấy người bên cạnh Hà Yến Đình bị c.h.é.m một nhát, y kinh hãi rụt người lại. Khổng Sanh bắt được nỗi sợ hãi đó, hắn túm tóc Tang Hải Thanh, kéo y ngước đầu lên. Tang Hải Thanh đau đớn kêu to: "Khổng Sanh, ngươi điên rồi sao?!"
Khổng Sanh lộ ra vẻ không hài lòng, hắn hôn lên trán Tang Hải Thanh một cái: "Tiểu công tử, không gọi ta là Khổng lão bản nữa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mang-thai-chay-tron-hoang-tu-quyet-truy-the/4804156/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.