Tang Hải Thanh cũng ném rương sách xuống, nằm cạnh Ám Ngũ trong bóng tối: “Ta có thể may mắn biết ngươi là thân phận gì không?”
Ám Ngũ trêu chọc y: “Không có.”
Tang Hải Thanh tức giận đ.ấ.m vào n.g.ự.c Ám Ngũ: “Hừ.”
Ám Ngũ làm bộ rất đau: “Ôi.”
Tang Hải Thanh đ.ấ.m xong một trận thì quay lưng không thèm để ý đến Ám Ngũ. Ám Ngũ nói: “Đồ hẹp hòi, giận dỗi cái gì?”
“Không nói cho ngài là vì tốt cho ngài. Cái đầu nhỏ này của ngài chứa không nổi quá nhiều chuyện đâu.”
Tang Hải Thanh bĩu môi: “Ta mới không thèm biết.”
“Được được được, ngài không thèm biết.”
Còn rất nhiều đoạn ký ức vụn vặt khác cứ ùa vào đầu y. Hình ảnh y cứu Hà Yến Đình, hình ảnh y trò chuyện cùng Khổng Sanh, tất cả đều như cát bay trong gió, lơ lửng, lượn lờ trong đầu y.
Y đau đến mức đầu gần như không thể ngẩng lên được, sau nửa canh giờ mới đỡ hơn. Khi y ngước mắt lên, đã không còn vẻ ngây thơ như trước nữa.
Khổng Sanh đẩy cửa ra, gió lạnh ùa vào, khiến Tang Hải Thanh co rúm lại: “Tiểu công tử, sao ngài lại ở đây?”
Tang Hải Thanh nhìn Khổng Sanh: “Khổng Sanh.”
“Ngài…”
Khổng Sanh nhướng mày: “Ngài đã nhớ ra tất cả rồi sao?”
Tang Hải Thanh lạnh lùng nhìn Khổng Sanh: “Ngươi lừa ta tới kinh thành, có thật vì những nơi khác an toàn sao?”
Khổng Sanh ở Quốc Tử Giám chính là ch.ó săn của Tứ điện hạ, được Tứ điện hạ sai bảo.
Khổng Sanh tiến đến gần Tang Hải Thanh: “Tiểu công tử, sao ngài lại nghi ngờ ta?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mang-thai-chay-tron-hoang-tu-quyet-truy-the/4804155/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.