Gió nhẹ thổi, ánh trăng vô biên. Khắp nơi ở biên giới đều là khói s.ú.n.g bốc lên. Doanh trướng chỉ còn lại những binh lính hậu cần và lính canh. Vì trong quân đột nhiên xuất hiện một người mang thai, nên việc canh gác vào ban đêm rất nghiêm ngặt, không ai dám lơ là.
Hà Nguyệt cầm một chiếc áo choàng đến bên cạnh Tang Hải Thanh, nhẹ nhàng khoác lên người y. Nàng nói: “Công tử, bên ngoài gió lạnh, đừng đứng đây nữa, chúng ta về doanh trướng đi.”
Tang Hải Thanh sững người, y quay người nhìn Hà Nguyệt: “Hà Nguyệt, Điện hạ đã đi được mấy ngày rồi?”
Hà Nguyệt nhíu mày nghĩ ngợi, rồi nhìn ánh trăng trên tường thành dưới vách đá: “Tính ra thì, đại khái là ba, bốn ngày rồi.”
Tang Hải Thanh lẩm bẩm: “Sao lại không có một tin tức nào vậy?”
Mấy ngày gần đây Tang Hải Thanh tâm thần bất an, y gần như không ngủ được, cũng không ăn được, luôn tìm cơ hội lên vách đá nhìn ra xa.
Hà Nguyệt không biết phải khuyên nhủ, an ủi Tang Hải Thanh thế nào. Nàng chỉ nói: “Công tử đừng lo lắng, Điện hạ là người đã lăn lộn trên chiến trường mà lớn lên, không biết đã lập được bao nhiêu chiến công rồi.”
Hà Nguyệt nói vậy, nhưng Tang Hải Thanh chung quy cũng không nghe lọt tai. Chiến trường có quá nhiều biến số.
Cái bụng dần dần phồng lên, độ cong tròn trịa nhắc nhở y rằng ở tuổi còn trẻ này, y sắp làm cha của một đứa bé. Y nhẹ nhàng vỗ về bụng mình.
Bụng hơi lay động, Tang Hải Thanh an ủi: “Em bé cũng nhớ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mang-thai-chay-tron-hoang-tu-quyet-truy-the/4804143/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.