Đây là một kiểu ép duyên khác thường, cả hai đều không thích nhau, chỉ mong đối phương cách xa vạn dặm.
Thế nên thánh chỉ vừa xuống, hắn liền hăm hở theo đến biên giới tìm Nhị ca.
Hà Thần Tinh chép chép miệng: “Vị trong nhà ta chút nào cũng không dính người.”
Lại tiếp tục chép chép miệng: “Chậc chậc chậc, Nhị ca của ta, một thanh cương đao không vòng qua được ôn nhu hương, đến đao sắc bén cũng có thể bị làm cho mềm đi. Hơn nữa huynh còn cam tâm tình nguyện chịu đựng.”
Hà Yến Đình nhìn về phía Hà Thần Tinh: “Lão Thập.”
Hà Thần Tinh vẫy vẫy tay: “Nhị ca đừng nóng, đệ đi đây.”
Lại vẫy tay với Tang Hải Thanh: “Tạm biệt tiểu tẩu tẩu.”
Hà Thần Tinh đi một cách tiêu sái, chuẩn bị thúc ngựa đi dạo quanh Nguyệt Hồ. Ám Ngũ theo sát hắn. Trước khi đi, Ám Ngũ còn liếc nhìn Tang Hải Thanh.
Tang Hải Thanh và Hà Yến Đình nhìn nhau, một lúc lâu không ai nói chuyện. Khi định mở lời, cả hai lại đồng thanh:
“Em…”
“Hắn…”
Hai người đối diện.
Hà Yến Đình sờ sờ bụng nhỏ của Tang Hải Thanh: “Em còn đau không? Ta… ta… không cố ý…”
“Sau này sẽ không lăn lộn em như vậy nữa.”
Mặc dù những lời này chính Hà Yến Đình cũng không tin.
Nhưng Tang Hải Thanh vẫn ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng.”
Hà Yến Đình hỏi Tang Hải Thanh: “Vừa nãy em muốn nói gì?”
Tang Hải Thanh cẩn thận ngẩng mặt lên hỏi Hà Yến Đình: “Hắn nhận ra ta của ngày xưa. Ta trước kia là bộ dạng thế nào?”
Hà Yến Đình nghiêm túc suy nghĩ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mang-thai-chay-tron-hoang-tu-quyet-truy-the/4804142/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.