Cả khu chợ đều vang lên tiếng rao, người bán hàng rong ra sức chào mời. Tang Hải Thanh dạo gần đây thích ngủ vô cùng. Quận chúa Hoa Dung luôn muốn y ra ngoài đi dạo. Sau một hồi nài nỉ rất lâu, Tang Hải Thanh mới đồng ý đi cùng tì nữ Hà Nguyệt đến chợ.
Tang Hải Thanh hay buồn ngủ là vì cơ thể y đã lâu không nhận được sự trấn an từ hương tin của Bạch Tử Tô. Bụng dưới của y luôn bị đau âm ỉ, việc ngủ nhiều giúp giảm bớt cảm giác khó chịu. Hà Yến Đình nhìn đôi mắt hạnh nhân hơi lấp lánh của y, ánh mắt long lanh như một chú thỏ con.
Hà Yến Đình hỏi: “Sao không đi xe ngựa ra ngoài?”
Tang Hải Thanh ôm bụng dưới, gần đây y cảm thấy mình xấu xí vì đã béo lên một vòng: “Mấy ngày nay ta béo lên một chút, mẫu thân bảo ta đi bộ cho đỡ.”
Hà Yến Đình bật cười: “Chỉ một chút thôi sao?”
“Ngươi cười cái gì mà cười?”, Tang Hải Thanh mặt đỏ bừng như đóa mẫu đơn đang nở rộ, “Hừ, không thèm để ý đến ngươi, Hà Nguyệt, chúng ta đi thôi.”
Hà Yến Đình bước lên chặn đường đi của y, nhướng mày: “Giận rồi sao?”
Hắn chọc chọc vào má bầu bĩnh của Tang Hải Thanh: “Đại ca đệ còn không hay giận dỗi như vậy.”
Da của Tang Hải Thanh trắng như tuyết, trong mắt luôn có ánh nước lấp lánh, trông như sắp khóc đến nơi. Nếu véo thêm một cái vào má y, chắc chắn sẽ làm những giọt nước long lanh ấy chảy ra. Hà Yến Đình không hiểu sao mình lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mang-thai-chay-tron-hoang-tu-quyet-truy-the/4804129/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.