Khí hậu oi bức nhưng không có chút gió mát nào thổi qua, làm người ta khó thở. Tang Hải Thanh được Hà Yến Đình đỡ eo xuống xe ngựa, cái bụng nhỏ vẫn còn rung rinh.
Hà Yến Đình cao hơn Tang Hải Thanh khá nhiều, hắn chỉ có thể cúi người xuống: “Vậy đệ sẽ cho ta lợi lộc gì đây?”
Tang Hải Thanh vẫn nắm chặt vạt áo: “Mời ngươi ăn ngon?”
Hà Yến Đình lắc đầu, cười nói: “Không được.”
Tang Hải Thanh ngước mắt lên, đôi mắt lấp lánh: “Vậy làm sao bây giờ?”
Hà Yến Đình lại ghé sát vào Tang Hải Thanh, hơi thở ấm áp phả vào tai y. Tang Hải Thanh cảm thấy ngứa ran: “Cho ta hôn hôn bụng nhỏ của đệ có được không?”
Hắn giả vờ như muốn vén áo Tang Hải Thanh lên, chạm vào bụng y: “Kiểu hôn sau khi vén áo lên, được không?”
Tang Hải Thanh sợ hãi, vội vàng che chặt quần áo, giọng nói cũng trở nên sắc nhọn: “Không được!”
Hà Yến Đình nheo mắt lại, trong mắt lóe lên tia lạnh lùng: “Không muốn sao?”
Tang Hải Thanh c.ắ.n môi dưới, có chút bối rối nhìn Hà Yến Đình. Má y đỏ ửng như những cánh hoa mẫu đơn bị nghiền nát trong cối đá, tạo nên một màu hồng tươi đẹp.
Hà Yến Đình trêu chọc y, nhướng mày: “Vậy ta sẽ không cho đệ ôm.”
Tang Hải Thanh nắm chặt vạt áo, bất an nhìn Hà Yến Đình. Cuối cùng, y sốt ruột nói: “Nhưng mà, nhưng mà ta muốn ngươi ôm ta.”
Hà Yến Đình nhìn Tang Hải Thanh với ánh mắt khiêu khích và dò xét: “Thật sự muốn sao?”
Tang Hải Thanh ngoan ngoãn gật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mang-thai-chay-tron-hoang-tu-quyet-truy-the/4804130/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.