Gió nhẹ thổi khắp nơi, cành lá đều lay động không ngừng, run rẩy như bị mưa xối. Tang Hải Thanh bị Hà Yến Đình ôm chặt trong lòng, y rũ mắt xuống, không dám ngẩng đầu nhìn hắn.
Hà Yến Đình liếc nhìn Tang Hải Thanh. Thiếu niên này co ro lại thành một cục nhỏ, trông thật ngoan ngoãn: “Sao lại bị thương? Đi trên đất bằng cũng ngã được sao?”
Tang Hải Thanh lí nhí: “Không cần ngươi lo.”
Hà Yến Đình cảm thấy tính cách này của Tang Hải Thanh rất giống một chú thỏ bị bắt nạt tàn nhẫn. Dù đôi mắt đỏ hoe nhưng khi sợ hãi nhất, thỏ cũng sẽ c.ắ.n người.
Đôi mắt Tang Hải Thanh đỏ hoe, nhìn người ta có chút đau lòng. Hà Yến Đình không lớn tiếng nói chuyện nữa, mà hạ giọng: “Vậy ta không quan tâm ngươi nữa, vứt ngươi ở đây. Ban đêm có thú dữ đến ăn thịt ngươi không nhỉ?”
Tang Hải Thanh ngẩng đầu chớp chớp mắt: “Có sao?”
Hà Yến Đình cười hù dọa y: “Sao lại không?”
Tang Hải Thanh bĩu môi: “Nhưng đại ca đã dạy ta, ngươi làm vậy là lo chuyện bao đồng. Nếu ngươi không quan tâm ta, biết đâu sẽ có người khác đi ngang qua.”
Hà Yến Đình hỏi: “Sao ngươi biết người khác sẽ đi ngang qua?”
Tang Hải Thanh nhỏ giọng phản bác: “Sao ngươi biết không có chứ?”
Hà Yến Đình gật đầu: “Cũng đúng.”
Hà Yến Đình bế ngang Tang Hải Thanh. Y ôm lấy cổ hắn. Chẳng mấy chốc đã gần đến trường săn. Hà Yến Đình hỏi Tang Hải Thanh: “Làm sao để đưa ngươi về?”
Tang Hải Thanh chỉ vào trường săn: “Đưa ta đến trường săn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mang-thai-chay-tron-hoang-tu-quyet-truy-the/4804128/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.