Gió xuân thổi đến không thấy lạnh, ngược lại ấm áp vô cùng. Tang Hải Thanh luôn đi theo sau lưng Tang Ký Sanh. Tang Ký Sanh là vị đại tướng quân nổi danh ở Tây Bắc. Những công tử quý tộc trên trường săn đều nhìn chằm chằm hắn. Khi thấy Tang Hải Thanh phía sau, họ lại tỏ vẻ khinh thường. Phong thủy luân chuyển, người công tử nhà Tể tướng từng cao ngạo, không coi ai ra gì giờ lại có vẻ ngốc nghếch.
Tang Ký Sanh dắt một con ngựa đến: “Muốn cưỡi ngựa không?”
Tang Hải Thanh nhìn chân ngựa vạm vỡ kia, lập tức lắc đầu: “Con ngựa hung lắm, Thanh Nhi không biết cưỡi, sợ ngã.”
“Sợ gì chứ? Đại ca đưa đệ đi.” Tang Ký Sanh quay người lên ngựa, đưa tay ra với Tang Hải Thanh: “Lên đây.”
Tang Hải Thanh nghiêng đầu, nhìn đôi mắt ngựa, rồi chớp chớp nhìn Tang Ký Sanh. Cuối cùng cậu cũng nắm lấy tay Tang Ký Sanh: “Đại ca, phải bảo vệ đệ thật tốt đấy.”
Tang Ký Sanh dùng sức kéo Tang Hải Thanh lên, ôm vào lòng. Không hiểu sao hắn như ngửi thấy mùi hương ở cổ Tang Hải Thanh, thoang thoảng giống hoa phù dung. Hắn cúi đầu ngửi thêm: “Hương cao của Thanh Nhi thơm thật đấy.”
Tang Ký Sanh ngạc nhiên nói: “Bây giờ kinh thành cũng có hương cao phù dung sao?”
Tang Hải Thanh rụt cổ lại, nói nhỏ: “Vâng.”
“Sao một công tử như đệ lại dùng thứ đó?” Tang Ký Sanh kẹp chặt hai chân vào bụng ngựa, con ngựa lập tức phi nước đại: “Cưỡi ngựa phi nhanh cùng đại ca chẳng phải phong lưu hơn sao?”
Con ngựa kinh ngạc phi nhanh,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mang-thai-chay-tron-hoang-tu-quyet-truy-the/4804127/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.