Một mảnh im lặng bao trùm toàn bộ bên trong phòng ngủ, cho dù đang đứng, hay ngồi trên giường, đều nín thở tập trung tư tưởng, không dám phát ra nửa điểm âm thanh. Ánh mắt mọi người đều dừng tại mỗi nét bút hạ xuống, từng nét từng nét hình thành nên một bước tranh sơn thủy. Nhưng có một tầm mắt chậm rãi chuyển dời từ bức tranh lên tác giả. Hắn nhìn chăm chú nét mặt nghiêng nghiêng của Lục Bất Phá, gương mặt vốn luôn nghiêm túc lúc này phá lệ nhu hòa, thậm chí… có nguy cơ chuyển sang trạng thái si ngốc. Mà một người khác cũng chậm rãi đem tầm mắt chuyển qua trên người Lục Bất Phá, không thể che dấu nội tâm kích động cùng kính nể, nhịp tim cùng hô hấp có chút dồn dập.
Lục Bất Phá không hề phát hiện các loại ánh mắt phức tạp dừng ở trên người hắn. Bức họa này không chỉ là một phần lễ vật, còn bao hàm cả lời xin lỗi nồng đậm của hắn. Để chuẩn bị cho việc xuyên qua, mẹ buộc hắn học đủ thứ từ đông sang tây, hiện tại hắn lại cảm thấy mẹ đã nương tay nhiều, sao không bắt hắn học thêm nhiều món nữa chứ. Hắn còn chưa có học điêu khắc, hay châm cứu trong y học cổ truyền, mà điều quan trọng nhất chính là hắn chưa học nấu ăn. Nấu cho Pha-ra-ông một tô chân gà hầm hẳn cũng có thành ý đi.
Thời gian dần trôi qua, nhưng những người có mặt đều không hề hay biết, không rõ là ai mở cảm ứng đèn lên, bọn họ mới phát hiện bầu trời bên ngoài đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mang-tang-tu/2404762/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.