Khi Pháp Lý Bố rời đi, thân là Mang Tang Tử, Lục Bất Phá trực tiếp tiễn ông tận sân bay, bất quá thật mất mặt mà, bởi hắn đã khóc. Tuy chỉ mới tiếp xúc cùng Pha-ra-ông trong khoảng thời gian ngắn, nhưng đối với một người lẻ loi một mình xuyên qua đến thế giới khác như hắn mà nói, Pha-ra-ông chính là một vị trưởng bối hiền lành. Ai lại đem hồn châu quý giá như vậy cho một người xa lạ vừa mới gặp mặt chứ? Dù thế nào đi chăng nữa đó cũng không phải là hắn. Phi thuyền của Hàn Cát nhân không chậm chạp giống như lúc đến, lần này cửa khoang thuyền rất nhanh đóng lại, rồi biến mất tại không trung mờ mịt.
Sờ chiếc hộp trong tay, Pháp Lý Bố đứng ở bên cửa sổ nhìn thiếu niên đang khóc vẫy tay với mình nói lời từ biệt. Ông chưa bao giờ có loại cảm giác này, cho dù ông đi đến nơi nào, cho tới tận bây giờ, cũng chưa từng có người vì ông rời đi mà quyến luyến không nỡ. Rất nhanh sau đó, ông đã không còn nhìn thấy người thiếu niên kia, Pháp Lý Bố vẫn đứng ở bên cửa sổ, thẳng đến khi tùy tùng gọi, ông mới lấy lại tinh thần, ôm chiếc hộp vào phòng nghỉ. Tiểu Phá, ta chờ mong lần gặp mặt tiếp theo với con, đến lúc đó, con còn có thể cho ta thêm sự kinh hỉ nào nữa?
Với hai tròng mắt đỏ hoe trở về phòng ngủ, Lục Bất Phá rầu rĩ nằm trên chiếc ghế salon đơn trong phòng. Hiên Viên Chiến ngồi xuống bên cạnh hắn, đưa qua một ly ca-cao, Lục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mang-tang-tu/2404760/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.