Chương trước
Chương sau
Sau khi Hiên Viên Chiến đuổi tới, Pháp Lý Bố liền ra lệnh cho chúa hạm đi với tốc độ cao nhất, trở về hành tinh Tu Chuyên. Tiếp nhận sự tồn tại của đứa nhỏ, Lục Bất Phá thanh thản ăn no ngủ kỹ, tỉnh dậy thì cùng với Hiên Viên Chiến cắm lều trong phòng chăm sóc nhìn con mình lớn lên từng phút. Nhưng hắn chưa dám ẳm, tuy bé lớn nhanh, cái đầu vẫn khá nhỏ. Hai người ngồi bên lồng kính giữ ấm, say mê nhìn dáng con ngủ.

“Tiểu Cửu, dậy đi mà. Nếu nằm cứ nướng mãi như thế, thì Tiểu Tinh Tinh sẽ không nhận ra mày đâu” Ôm Tiểu Cửu còn đang ngủ say trong lòng, Lục Bất Phá lắc lắc cái móng vuốt của nó. Tiểu Cửu chỉ hít thở, hít thở. Lục Bất Phá nhờ bác sĩ kiểm tra toàn diện cho nó, nhưng da Tiểu Cửu dày quá. Nên thiết bị xét nghiệm không nhìn thấy bên trong, đến cả laser cũng chỉ lưu lại 1 điểm đen trên người nó, chớ nói chi kim tiêm. Điều duy nhất Lục Bất Phá có thể làm chính là nói liên tục khi ôm nó trong lòng khi quan sát con trai mình.

Mỗi lần nhìn đến Tiểu Cửu, Lục Bất Phá đều khó nén đau xót. Là hắn không bảo vệ Tiểu Cửu tốt. Với hắn, sự tồn tại của Tiểu Cửu còn quan trọng hơn Tiểu Tinh Tinh. Hắn vĩnh viễn nhớ cảnh lúc Tiểu Cửu được sinh ra, sao quên được tên nhóc này từ trong trứng chui ra bổ nhào vào lòng hắn gọi “Ma ma”. Không còn tiếng ríu ra ríu rít ồn ào của Tiểu Cửu bên tai, Lục Bất Phá thật không quen, rất không quen.

Hiên Viên Chiến ôm ái nhân đang thương tâm, trầm giọng nói: “Nó sẽ tỉnh mà.”

“Đều tại ta vô dụng.” Lục Bất Phá tự trách bản thân.

“Ta sẽ không bỏ qua cho Duy Lạp.” Hiên Viên Chiến kéo Lục Bất Phá vào trong ngực, hôn lên đỉnh đầu hắn. Thượng Quan Nông, Tư Không Vô Nghiệp cùng Âu Dương Long đang định vào, nhìn thấy 2 người trong phòng đành đóng cửa lại. Khi mối quan hệ giữa Lục Bất Phá và Hiên Viên Chiến công khai, bọn họ thường xuyên thấy cảnh làm cho người ta hâm mộ chết được.

“Tối chúng lại hẳn quay lại nhìn Tiểu Tinh Tinh đi.” Thượng Quan Nông nói với hai người kia, rồi sờ mặt mình, “Trưởng lão mới nói còn hơn 30 mấy tiếng nữa mới tới hành tinh Tu Chuyên, ta về phòng đắp mặt nạ, rồi chuẩn bị đồ mặc khi diện kiến nữ vương.” Gần đây nhiều chuyện phát sinh làm hắn không rảnh rang làm bảo dưỡng thân thể, làn da hơi xỉn màu, sao cứ để thế mà gặp nữ vương được chứ.

“Muốn chúng ta hỗ trợ không?” Tư Không Vô Nghiệp hỏi.

Thượng Quan Nông nhìn hai người bạn tốt, nửa đùa nửa thật nói,: “Câu đó ta nói mới đúng. Có muốn đắp mặt nạ không? Đặc biệt có kem làm từ cây bông tuyết của Thủy Xuyên đó.”

Tư Không Vô Nghiệp và Âu Dương Long đồng thời gật đầu: “Được.”

Trong mắt Thượng Quan Nông hiện lên nét kinh ngạc, chẳng phải 2 người này bài xích chuyện này lắm sao? Bất quá hắn chỉ kinh ngạc, mỉm cười, ý bảo hai người đi cùng.

Thượng Quan Nông thích đi du lịch các địa phương khác nhau trong vũ trụ, thân là bộ trưởng bộ ngoại giao, hắn từng đi qua rất nhiều nơi. So với tinh hệ Hàn Cát, hắn thích tinh hệ Thủy Xuyên hơn, thích mối liên hệ tự nhiên của dân địa phương và linh thú, mối quan hệ tình cảm vượt qua giới hạn chủng tộc thường làm hắn cảm động đến rơi lệ. Tuy người Thủy Xuyên kiêu ngạo giống người Hàn Cát, nhưng lại vô cùng hoan nghênh Thượng Quan Nông. Mỗi lần đến, bọn họ đều đưa cho Thượng Quan Nông rất nhiều lễ vật, chính xác mà nói đó chính là các loại thánh phẩm dưỡng nhan.

Người Mang Tà nào có cái khái niệm dưỡng nhan chứ, có thể nói Thượng Quan Nông là trường hợp đặc biệt. Hắn cực kỳ chú ý bề ngoài và điệu bộ, chỉ là sau thời gian ở cùng với Lục Bất Phá, chịu ảnh hưởng của đối phương, mới tùy ý rất nhiều. Nhưng ăn sâu bên trong, hắn vẫn là người cực kỳ để ý phương diện chăm sóc cơ thể. Sau khi Lục Bất Phá bình an trở về, cũng tiếp nhận Tiểu Tinh Tinh, Thượng Quan Nông lại khôi phục cuộc sống ngày xưa.

Bảo Tư Không Vô Nghiệp và Âu Dương Long rửa mặt, Thượng Quan Nông để họ nằm hai bên trên ghế sofa. Lấy kem bông tuyết ra, dùng muổng nhỏ đặc biệt múc ra, bôi trên mặt cả hai, rồi lấy tay chậm rãi mát-xa, cho đến khi kem được làn da hấp thu. Cảm nhận lòng bàn tay nhẵn nhụi của Thượng Quan Nông, trong nháy mắt Tư Không Vô Nghiệp nhớ đến tiết học với Hiên Viên Chiến hôm nào. Mấy ngày nay hắn vẫn luôn nghĩ về chuyện này. Trong lòng hắn và Long còn nhiều thắc mắc chưa giải, đáng tiếc tên nhỏ mọn kia không chịu nói, còn đánh cho hắn 1 quyền.

“Vô Nghiệp, ngươi làm sao vậy? Bị đụng đầu hả?” Nhẹ nhàng chạm vào vết bầm trên lông mày của Tư Không Vô Nghiệp, Thượng Quan Nông nhíu mi hỏi.

“Phốc!” Đã bôi xong kem bông tuyết, Âu Dương Long rất không nể tình cười một tiếng.

Tư Không Vô Nghiệp mặt lộ vẻ mỉm cười nói: “Không sao. Mấy hôm trước bất cẩn đụng trúng, sắp hết rồi.”

Thượng Quan Nông hoài nghi nhìn về phía Âu Dương Long, thấy hắn nhìn mình chăm chú, Âu Dương Long đành giúp bạn hiền che giấu: “Hắn đụng vào hành lang.”

“Sao bất cẩn thế.” Thượng Quan Nông nhẹ nhàng nhu ấn chỗ lông mày cho Tư Không Vô Nghiệp, không truy rõ tại sao lại đụng. Quen lo lắng cho người khác như hắn sao có thể hỏi vấn đề làm đối phương xấu hổ.

“Nông, chừng nào chúng ta mới có thể trở về Liên bang?” Tư Không Vô Nghiệp nói sang chuyện khác.

Thượng Quan Nông trả lời: “Nữ vương vì chuyện Tiểu Phá dời lễ Hàn Vưu lại. Sau khi chúng ta đến, lễ hội liền bắt đầu. Sau khi lễ Hàn Vưu chấm dứt, dựa theo lễ nghi, chúng ta phải ở lại ít nhất 4 ngày, nếu Tiểu Phá và Tiểu Tinh Tinh không có vấn đề, sau 4 ngày là có thể trở về. Lần này đi không phải vì nhiệm vụ hợp tác, hẳn không ở lại lâu. Nhưng còn phải xem Tiểu Phá. Hắn là Mang Tang Tử, có lẽ nữ vương bệ hạ sẽ có ý tưởng khác.”

“Lúc trở về, Liên bang sẽ phái chiến hạm tiếp ứng, nhằm tránh phát sinh chuyện ngoài ý muốn. Khi ngày về xác định, ta muốn biết để thông báo cho Ủy ban cùng quân đội.”

“Ta biết rồi.”

Bôi kem cho Tư Không Vô Nghiệp xong, Thượng Quan Nông đứng dậy nói: “Ta muốn làm bảo dưỡng toàn thân, cả hai chờ 30 phút thì đi rửa mặt. Có thể uống nước, nói chuyện, đều không ảnh hưởng.”

“OK, ngươi đi đi.”

Thượng Quan Nông cầm khăn, áo choàng tắm và các loại chai chai lọ lọ đi vào phòng tắm. Tư Không Vô Nghiệp cùng Âu Dương Long đợi cửa phòng tắm vừa đóng liền ngồi dậy, mặt hai người đều sáng lóng lánh tỏa mùi giống nhau.

Tư Không Vô Nghiệp nói trước: “Mấy bữa nay ta luôn muốn hỏi Chiến về chuyện đó.”

“Ta cũng vậy.”

“Quyết định của ngươi?”

Âu Dương Long yên lặng 3 giây: “Ta sẽ không kết hôn, ta muốn ở cùng với Nông.”

“Như trên.”

“Còn ngươi?”

Tư Không Vô Nghiệp yên lặng 3 giây: “Có lẽ chúng ta nên thử xem sao. Không phải vì có con, mà là… Ngươi hiểu ý ta chứ.”

Âu Dương Long nhíu mày: “Ta thấy khó hiểu sao phải môi dán môi.”

“Ừ.”

Hai người đồng thời nằm xuống, chờ 30 phút đi rửa mặt.

Cả người thoa một lớp dính dính màu mật ong, Thượng Quan Nông còn cẩn thận tự mát-xa mỗi tấc da. Mất đi bộ phận sinh sản đồng nghĩa cơ thể hắn không thể tự sản xuất hormone nam tính. Việc bổ sung hormone khiến cơ thể không mắc bệnh, bảo trì dáng vẻ nam tính, không thay đổi kỳ quái, nhưng vẫn làm cho lông trên người rất thưa thớt, dưới cằm nhẵn nhụi. Thời điểm thân thể xuất hiện hoại tử, hắn rất trầm uất. May mà hắn có một người bà vĩ đại khuyên bảo, làm hắn ý thức được, thân thể không trọn vẹn thì sao, tinh thân méo mó mới là chuyện đáng sợ nhất. Hắn có thể buông tha cho hôn nhân và con cái, nhưng sao có thể buông tha cho chính mình.

“Nông, cứ thoải mái làm những việc con muốn. Theo đuổi những chuyện con cảm thấy tốt đẹp, vô luận con làm gì, bà nội đều luôn ủng hộ con.”

Mát-xa cánh tay, Thượng Quan Nông nhìn bản thân trong gương, trên mặt vẫn giữ nụ cười tao nhã. Thân thể hắn giống những người đàn ông Mang Tà khác, nhưng cúi xuống nhìn thì thiếu mất “Cái túi nhỏ” cực kỳ quan trọng đối với giống đực. 1 cái “Túi” bằng máy đặt trong cơ thể sẽ định kỳ phân bố hormone, nữa năm hắn lại đi đổi 1 lần. Cảm kích nền y học của Liên bang rất tiến bộ, ngoại trừ không thể sinh con vì thiếu tinh trùng ra, thì không một ai nhìn bề ngoài mà biết hắn thiếu đi một bộ phận quan trọng của đàn ông.

“Nông, cần giúp gì không?”

Là Tư Không Vô Nghiệp.

Thượng Quan Nông lấy qua khăn tắm quấn quanh hạ hông, tiến lên mở cửa: “Đương nhiên cần, ta không tự mát-xa sau lưng được.”[Lạc đề chút, các nàng tự vói tay ra sau chà lưng khi tắm được hôn?]

“Tài cán vì Thượng Quan trưởng phòng cống hiến sức lực là vinh hạnh của ta.” Thượng Quan Nông tới mở của, nên Âu Dương Long cũng vào.

“Tới giờ rửa mặt được rồi.” Thượng Quan Nông trở lại trước gương tiếp tục mát-xa cánh tay phải. Tư Không Vô Nghiệp và Âu Dương Long theo thứ tự rửa sạch mặt, lau khô xong, cả 2 không chút dấu vết phiêu mắt tới trên người Thượng Quan Nông.

“Đây là cái gì? Mùi dễ chịu quá.” Tư Không Vô Nghiệp đi qua ghé trên người Thượng Quan Nông ngửi ngửi. Thượng Quan Nông lấy một cái chai trên bồn rửa tay qua: “Đây. Là một loại mật lấy từ hoa ‘Câu câu’ ở Thủy Xuyên. Mùi của nó làm tâm tình người sử dụng thư thái.”

“Thần kỳ như thế?” Tư Không Vô Nghiệp đem cái chai để lại chỗ cũ, không để ý.

Thượng Quan Nông cười tươi: “Mùi thơm của nó làm ta có cảm giác mình đang ở trong 1 biển hoa. Tư Không trưởng phòng và Âu Dương trưởng phòng muốn thử một chút không?”

“Không cần.” Hai người đồng thời từ chối, đắp mặt nạ đã là cực hạn.

Thượng Quan Nông ở trong gương nhìn ra hai người bài xích, cười hỏi: “Có phải cảm thấy ta rất kỳ quái?”

“Sao lại thế?” Tư Không Vô Nghiệp lập tức nghiêm mặt, “Chỉ cảm thấy quá phiền mà thôi. Ngươi biết đó, ta lười lắm.”

Âu Dương Long thì xoay người nói: “Nông, mặc kệ ngươi làm cái gì, người ta đều không cảm thấy kỳ quái. Cho dù hiện tại ngươi để trần nửa người bôi mật, cũng làm người ta cảm thấy cảnh đẹp ý vui.”

“Cám ơn.” Thượng Quan Nông đưa chai mật hoa cho người phía sau, “Phiền ngươi.”

“Là vinh hạnh của ta.” Tư Không Vô Nghiệp mở cái chai, chẳng hiểu sao lòng bàn tay đổ mồ hôi.

Âu Dương Long tiến tới 2 bước, đứng cạnh Thượng Quan Nông, nâng 1 cánh tay của hắn, tự giác vô cùng mà mát xa: “Là thế này phải không?”

Thượng Quan Nông ngạc nhiên: “Không phải ngươi ghét nhất thứ gì dính dính sao?”

Âu Dương Long bĩu môi: “Người sẽ thay đổi mà. Ta làm đúng không?”

“Nhẹ một chút, chậm lại.”

“OK.”

“Rất tốt, cám ơn.”

“Đừng khách khí.”

Mật hoa lành lạnh chảy từ trên lưng xuống, tiếp theo là một bàn tay to thô ráp ở trên lưng hắn xoa tới xoa đi. Thượng Quan Nông nhìn qua gương thấy đôi môi Tư Không Vô Nghiệp phía sau, nhìn nhìn qua môi Âu Dương Long bên cạnh, trong lòng dâng lên cảm giác hốt hoảng, hắn vội vàng dời mắt.

Âu Dương Long nhìn về phía Tư Không Vô Nghiệp, đối phương cũng đang nhìn hắn, ánh mắt 2 người truyền tới tin tức giống nhau. Bàn tay ở trên làn da Thượng Quan Nông xẹt qua, trong lòng bọn họ sinh ra một loại cảm giác quái dị trước nay chưa từng có. Âu Dương Long thấy cổ họng khó chịu, khụ hai tiếng, động tác Tư Không Vô Nghiệp hoãn lại, khẩn trương mở miệng: “Nông, có chuyện… Ta và Long muốn nghe ý của ngươi.”

“Có chuyện gì?” Thượng Quan Nông nhìn qua hắn qua gương.

Tay trượt đến 2 vai Thượng Quan Nông, Tư Không Vô Nghiệp ghé người sát vào, hương hoa thản nhiên làm hắn có chút tâm viên ý mã: “Hôm đó Chiến và Tiểu Phá miệng đối miệng, ngươi thấy được đi.”

Hia tròn mắt Thượng Quan Nông mở to, nhịp tim tăng tốc: “Thấy. Ta hỏi Tiểu Phá, hắn nói đó là kiss.”

“Ngươi hỏi Tiểu Phá?” Hai người rất kinh ngạc.

“Ừ. Hắn nói có thể cùng người mình thích kiss, ta hỏi là bà nội hả, hắn nói không phải. Bảo nhất định phải là người không chung huyết thống, không được là người nhà.” Vẻ mặt Thượng Quan Nông hoang mang, trong đầu hắn mấy ngày nay đều là cuộc nói chuyện với Tiểu Phá.

“Chúng ta thử đi.” Âu Dương Long thẳng thắng chọt trúng trọng tâm, “Hình như đó là một chuyện thật nghiêm túc.”

Tư Không Vô Nghiệp nghiêng đầu: “Ta và Long rất muốn biết tại sao bọn hộ để miệng dán miệng. Người đầu tiên chúng ta nghĩ tới chính là ngươi.”

“Sao là ta?” Bị lời Lục Bất Phá nhiễu loạn, Thượng Quan Nông hỏi ra vấn đề, “Ngươi và Long không thử xem sao?”

“Hắn?!” Hai người đồng thời bày vẻ mặt ghét bỏ, phỉ nhổ lẫn nhau, “Thôi khỏi!”

Thượng Quan Nông xoay người, ra hiệu 2 người đừng mát-xa nữa, nhìn chăm chú miệng đối phương, thần sắc dị thường nghiêm túc: “Kỳ thật ta cũng muốn biết tại sao bọn họ muốn miệng dán miệng. Tiểu Phá nói không ghê tởm.”

“Vậy thử xem đi.” Nóng lòng muốn thử, Âu Dương Long nhanh nhẹn đưa miệng tới gần, Thượng Quan Nông theo bản năng lui về phía sau trốn. Xuất phát từ bản năng nam tính, Âu Dương Long kéo thắt lưng hắn, khẩn trương đưa miệng dán qua.

Miệng chạm miệng, thịt chạm thịt, ngắn ngủn một giây, trừ bỏ thấy môi đối phương tương đối mềm ra, cảm giác gì cũng chả có. Thượng Quan Nông có chút thất vọng, Âu Dương Long cũng thế.

“Không được hả?” Tư Không Vô Nghiệp đem miệng đến gần, nhẹ nhàng chạm vào miệng Thượng Quan Nông, trên mặt hiện lên sự thất vọng đồng dạng, “Không có cảm giác gì đặc biệt.”

Sao kỳ vậy ta? Ba người đầy bụng nghi hoặc. Không cam lòng, Âu Dương Long lại đem miệng đến gần, dán sát vào, bất động. Hơi thở 2 người dung hợp một chỗ, khoảng cách gần như vậy mà nhìn đối phương, Thượng Quan Nông không thoải mái nên nhắm hai mắt lại. Không biết tại sao, nhìn hắn như vậy, hơi thở Âu Dương Long trở nên dồn dập, tim đập cũng đập nhanh hơn.

“Sao thế?” Tư Không Vô Nghiệp vội vàng hỏi.

Âu Dương Long thối lui, liếm liếm miệng: “Có chút kỳ quái. Ta thử lại.” Nói rồi, hắn lại dán lên môi Thượng Quan Nông. Nghĩ đến lời Lục Bất Phá nói, Thượng Quan Nông vẫn nhắm mắt hơi hơi hé miệng, hơi thở thơm ngát trong nháy mắt tiến vào chóp mũi Âu Dương Long, hắn cũng mở miệng, muốn đem hơi thở dễ ngửi này nuốt vào.

Thượng Quan Nông tò mò mở mắt, mùi tùng sương mù thản nhiên phiêu ra từ miệng Âu Dương Long, không thấy ghê tởm. Hắn thử duỗi đầu lưỡi liếm liếm môi, lại đụng phải môi đối phương. Thân thể Âu Dương Long chấn động, đột nhiên thối lui, kinh dị trừng Thượng Quan Nông. Thượng Quan Nông thấy cảm giác dễ chịu biến mất, giọng hối lỗi: “Thật xin lỗi, không ngờ sẽ…” Ngay sau đó, hai tròng mắt hắn trợn lên, hắn lại bị Âu Dương Long dán trên.

Cảm giác vừa rồi tốt lắm. Âu Dương Long vươn đầu lưỡi liếm môi Thượng Quan Nông, biết hàng động tưởng chừng là mình làm sai nào ngờ được ủng hộ. Thượng Quan Nông cũng vươn lưỡi ra, hai chiếc lưỡi đụng nhau. Chỗ trái tim xuất hiện 1 cảm giác khó có thể nói rõ, làm cho người ta mê muội. Thượng Quan Nông hé miệng, mùi tùng sương nháy mắt bừng lên, nước trong miệng hắn bị đối phương hút lấy.

Chẳng lẽ là như vậy? Âu Dương Long duỗi đầu lưỡi khám phá trong khoang miệng của Thượng Quan Nông. Thật quá sảng, loại cảm giác này… Khó có thể dùng lời nói để hình dung được. Miệng Nông sao lại ngọt như thế chứ?

Đây là hôn lưỡi sao? Thượng Quan Nông choáng váng. Quả thực không thấy ghê tởm. Tiểu Phá không có lừa hắn. Loại cảm giác này chính là “Thích” sao? Tại sao chân hắn như nhũn ra vậy?

Trừng mắt nhìn 2 người còn chưa có dấu hiệu tách ra, Tư Không Vô Nghiệp nhịn không được giơ tay tách họ, gấp khó dằn nói: “Ta còn chưa có thử đâu!” Thượng Quan Nông suyễn khí, hơi hé miệng đưa qua. Nhìn ra môn đạo, Tư Không Vô Nghiệp lập tức hé miệng, thân thể lập tức cương cứng, hai giây chung sau, hắn hóa bị động thành chủ động, hai tay gắt gao ôm lấy Thượng Quan Nông, kịch liệt như muốn nuốt lấy đối phương vào bụng.

Rất lâu sau đó.

“Tư Không, được rồi.” Âu Dương Long vỗ mạnh lên bả vai Tư Không Vô Nghiệp.

Tư Không Vô Nghiệp khó khăn bứt ra, thở dốc dồn dập: “Đổi người.”

Không khách khí đem Thượng Quan Nông tứ chi vô lực đoạt lấy, Âu Dương Long cúi đầu. Tên Chiến kia thật đáng giận, trễ như vậy mới để lộ cho bọn hắn!

Lại rất lâu sau đó.

“Âu Dương, đến ta.”

Vô lực dựa trên người Tư Không Vô Nghiệp, đột nhiên Thượng Quan Nông nhớ đến một thân dính mật của mình nên rửa sạch.

Lại lại rất lâu sau đó.

“Nông, chúng ta đi ra ngoài, ngươi tắm.” Sắc mặt Âu Dương Long căng thẳng buông Thượng Quan Nông ra, chật vật rời khỏi phòng tắm. Chẳng khá hơn hắn bao nhiêu, Tư Không Vô Nghiệp cũng hốt hoảng chạy ra ngoài, lưu lại Thượng Quan Nông xụi lơ ở bồn rửa tay. Nắm lấy khăn tắm quanh hông, mặt hắn đỏ ửng ngồi ngốc ở đó, chưa thể hoàn hồn từ trong tình cảm mãnh liệt, vô lực rửa sạch lớp mật còn sót lại, vì phần lớn đã trét trên quần áo Tư Không Vô Nghiệp và Âu Dương Long.



Gấp rút chạy về phòng mình, hai người khóa trái cửa. Dựa lưng về phía cánh cửa, Âu Dương Long lẫn Tư Không Vô Nghiệp che lấy hạ thân, khổ sở ngồi bệch xuống đất. Từng giọt mồ hôi trượt dài từ trên trán xuống, phía dưới đau đớn làm sắc mặt bọn họ trắng bệch. Chuyện gì thế này? Lần đầu tiên cương, nên hai người chẳng biết xử lý làm sao.

Từng ngụm từng ngụm thở dốc, không hổ là bạn nối khố của Hiên Viên Chiến, hai người đều nghĩ tới cùng 1 phương pháp, nghẹn trở về. Hoàn toàn quên bén những lời chỉ dẫn của Hiên Viên Chiến, hay là nên nói, khi đối mặt với cái loại hành động nguyên thủy nhất của loài người, bọn họ giống Hiên Viên Chiến, đều quá ngây thơ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.