Hiên Viên Chiến đi thực hiện lời hứa, đem người bắt cóc Lục Bất Phá ra chặt thành trăm mảnh. Quang Vinh liên tục rít gào trong đầu hắn: “Nghiền nát! Nghiền nát!” Nghĩ đến Duy Lạp từng đá Lục Bất Phá, còn tát hắn, nắm tay Hiên Viên Chiến siết chặt kêu lên “Răng rắc”. Dựa theo Quang Vinh chỉ dẫn tìm được nơi giam giữ Duy Lạp, một cước đá văng cửa khoang thuyền. Hai thủ vệ canh giữ bên ngoài nhìn thấy sắc người đến, ngoan ngoãn vọt qua một bên.
Duy Lạp bị xích cổ và tứ chi, run sợ rụt lui về phía sau, nhìn thấy người kia, nhìn thấy bán khuôn mặt kia, hắn biết ngày mình sợ hãi nhất đã tới. Duy Lạp bị mang về lúc bị thương nặng, hắn là trọng phạm, nên không dễ dàng để hắn ra đi thanh thản được. Nhưng giờ phút này Duy Lạp hận không thể chết luôn lúc đó.
“Chiến, chúng ta nhất định phải dẫn hắn trở về chấp nhận thẩm lí và phán quyết từ Liên bang.” Đè lại bả vai Hiên Viên Chiến, Tư Không Vô Nghiệp nhắc nhở.
Âu Dương Long đóng cửa, tựa vào nói: “Đừng đánh nát tim hắn, nếu vậy thì hết cứu a.”
Tư Không Vô Nghiệp khóa chốt cửa, đi đến bên cạnh Âu Dương Long: “Chúng ta đứng đây đợi ngươi.”
Hiên Viên Chiến bước nhanh tới chỗ Duy Lạp.
“Chiến.”
Khi Hiên Viên Chiến xoay người, Âu Dương Long quăng tới một chùm chìa khóa: “Ta nghĩ ngươi cần cái này.”
Tiếp được chìa khóa, Hiên Viên Chiến đi đến trước mặt Duy Lạp đang xanh như tàu lá chuối, một tay nắm áo, một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mang-tang-tu/2404646/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.