“Oa oa! Cục cưng lớn nhanh quá! Hiên Viên Chiến, nhìn con kìa, dài hơn ngày hôm qua 1cm lận đó!” Hưng phấn nhìn Tiểu Tinh Tinh đang được Hiên Viên Chiến nâng ở trên tay, Lục Bất Phá cầm thước đo chiều cao cho con mà sợ hãi than liên tục.
“Ô ô…” Tiểu Quang cũng muốn nhìn Tiểu Tinh Tinh.
“Hiên Viên Chiến, đem Tiểu Tinh Tinh ra cho Quang Vinh nhìn đi.” Lục Bất Phá hào sảng đáp ứng. Bất quá Hiên Viên Chiến không vui, sửa lại: “Là ‘Ôm’, không phải ‘Đem’.”
“Đúng đúng, ngươi ôm con ra cho Quang Vinh nhìn.”
Hiên Viên Chiến thật cẩn thận ôm đứa nhỏ vẫn chưa ngủ đủ ra khỏi lồng chăm sóc, bé đã được 11 cm. Tuy lúc mới sinh quá nhỏ khiến người ta sợ, nhưng hiện tại đang lấy tốc độ sét đánh dần lớn lên. Nếu hỏi Hiên Viên Chiến cảm giác được làm ba, hắn sẽ lớn tiếng nói: “Thích cực kỳ!”
“Ô ô!!” Quang Vinh ngồi xổm xuống, đưa cái đầu lớn tới gần. Hiên Viên Chiến ôm con đứng ở lan can, Quang Vinh vươn một cái tay mềm mại ra, đụng vào Tiểu Tinh Tinh.
“Ô ô…” Khóc lớn.
“Quang Vinh, xảy ra chuyện gì?” Lục Bất Phá đi ra ngoài, vuốt ve thân thể Quang Vinh.
“Ô ô ô…” Tiểu Quang không thể ôm Tiểu Tinh Tinh.
Lục Bất Phá nở nụ cười: “Bình tĩnh. Tiểu Tinh Tinh lớn nhanh lắm, ta đoán khoảng 1 tháng nữa là có thể bò trên người ngươi.”
“Ô ô!!” Muốn bò! Muốn bò!
Ngửa đầu nhìn Quang Vinh chỉ có thể ngồi yên không dám nhúc nhích, trái tim Lục Bất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mang-tang-tu/2404642/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.