Chương trước
Chương sau
“Tôi giúp em tìm người đó!” Thấy A Mẫn không vui A Tam cũng có chút khó chịu mà lên tiếng, nhưng lời cậu nói khiến A Mẫn cười cười: “Cùng bang với anh đấy, lại đi giúp tôi à?”

“Cùng bang, nhưng làm hại em thì tôi không cho phép.” A Tam đứng lên đi lại bàn lấy điện thoại.

A Tam chỉnh chế độ im lặng nên không để ý lắm, lúc nói chuyện với A Mẫn thì thấy màn hình cứ nhấp nháy mãi. Vì đã mấy cuộc rồi nên bất đắc dĩ cậu mới cầm lên xem.

Màn hình điện thoại không hiển thị tên, cũng không hiển thị số. A Mẫn nhìn là biết A Tam cố tình ẩn đi, có lẽ là vì tính chất công việc. Thấy A Tam có vẻ chần chừ thì A Mẫn lên tiếng: “Anh nghe điện thoại đi, biết đâu có việc quan trọng.”

“Vậy em thay đồ đi, lát nữa tôi dẫn em đi ăn sáng.” A Tam đưa cho A Mẫn một bộ đồ bộ unisex sau đó ra lan can nhấc máy nghe.

A Mẫn cầm lấy bộ đồ sau đó nhìn theo hướng của A Tam, có lẽ là người quen của cậu nên mới đi xa thế. Hơn nữa chuyện riêng tư, A Mẫn cũng không muốn tò mò. Cô đi về hướng cửa nhà tắm sau đó đóng cửa lại.

A Tam nghe tiếng đóng cửa thì quay lại dựa lưng vào thành lan can sau đó lên tiếng: “Có chuyện gì?”

“Mọi thứ vẫn ổn chứ?” Người đầu dây bên kia sau khi gọi nhiều cuộc cuối cùng cũng đã hỏi được A Tam. A Tam nghe câu này liền khó chịu ra mặt, cả giọng nói cũng mang cả khó chịu: “Nghĩ xem! Cũng may cô ấy không bị thương nặng, bằng không tôi sẽ tính sổ với cậu đấy.”

Người bên kia đầu dây đặt ly rượu vang trên bàn sau đó nói: “Nên nhớ, dù gì tôi cũng là boss của cậu. Nói chuyện phép tắc một chút.”

Boss của A Tam đương nhiên là người đứng đầu của Zero rồi, mà không ai khác chính là Cáp Lai Nhĩ. A Tam trước giờ không coi trọng cái gọi là trên dưới, nhưng cái gì cũng nằm trong vùng quy tắc của cậu.

Lần này khiến A Mẫn bị thương như vậy, A Tam thật muốn đến tìm Cáp Lai Nhĩ mà đấm cho mấy phát. Cậu cười cợt qua điện thoại, giọng điệu chẳng hề kiêng nể, “Phép tắc? Cậu tính toán gì tôi không cần biết, nhưng cũng đừng kéo A Mẫn vào.”

Cáp Lai Nhĩ nghe vậy thì nhíu mày, “Ý cậu là sao?”



“Loại thuốc nổ đó ai mua tôi không quan tâm, nhưng người hôm đó dồn ép A Mẫn chính là người của cậu.” A Tam dành chút kiên nhẫn còn lại mà nói chuyện đàng hoàng với Cáp Lai Nhĩ.

Cáp Lai Nhĩ nghe xong liền nhíu mày khó hiểu, người của cậu tại sao cậu lại không biết cơ chứ. Hơn nữa, nếu đúng là có liên quan đến những thành viên ở Zero thì Cáp Lai Nhĩ nhất định sẽ không bỏ qua.

Vì Cáp Lai Nhĩ bật loa ngoài nên A Nhất cũng nghe được lời A Tam nói. Cậu biết A Tam mất kiên nhẫn nên liền nhắc nhở: “Tam, đừng nói linh tinh.”

A Nhất đột nhiên xen vào cuộc nói chuyện khiến A Tam có chút bất ngờ, nhưng vẫn giữ giọng khó chịu mà đáp lại: “Sự thật là vậy! Cậu đừng có lúc nào cũng nói giúp.”

“Tam, cậu nên biết muốn buộc tội ai đó đều phải có bằng chứng.” A Nhất nhắc nhở, nếu vô cớ buộc tội Cáp Lai Nhĩ thì quả thật không tốt chút nào.

A Nhất luôn đứng giữa A Tam và Cáp Lai Nhĩ, nên khi có bất đồng quan điểm cậu sẽ là người giải quyết. Hơn nữa A Tam cũng chỉ nghe A Nhất, ngoài ra cậu mặc kệ. Tuy nhiên đó chỉ là trước đây, sau này lại có thêm một ngoại lệ cho ai khác rồi.

A Tam miễn cưỡng nói: “Top năm người mạnh ở thế giới ngầm có hai người ở Zero, chính A Mẫn nói như thế.”

“Vậy cô ấy có nói người đó là ai không?” Cáp Lai Nhĩ nghe A Tam nói thì hỏi thêm nhưng không nhận được kết quả gì khả quan.

“Không! Nhưng chắc chắn là nhắm vào A Mẫn, hoặc là Long Ngạo Thiên. Nếu là Long Ngạo Thiên, tôi không cản. Nhưng nếu là A Mẫn, thì cậu nên coi lại cách làm việc của cậu đi.”

A Tam không tiếc lời trách Cáp Lai Nhĩ, ân oán gì đó thì cứ tìm kẻ chủ mưu mà tính toán. Lúc nào cũng nói A Mẫn là ngoại lệ, luôn bảo vệ A Mẫn,… Nhưng A Tam thấy những lúc A Mẫn bị thương toàn liên quan đến bang Zero. Cách hành sự thế này, cậu không đồng tình bao giờ.

Cáp Lai Nhĩ không quan tâm mình bị mắng thế nào, cũng không để ý đến kẻ nào đứng sau chuyện này. Tâm trạng của Cáp Lai Nhĩ hiện tại chỉ hướng về một người duy nhất. Cậu liền hỏi lại A Tam: “A Mẫn bị thương nặng lắm không? Tình hình thế nào rồi?”

“Trúng độc ở vết thương tôi đã trị rồi, nhưng mà làm ảnh hưởng đến vết thương năm đó đỡ cho Long Ngạo Thiên.” A Tam nhìn về hướng cửa nhà tắm sau đó nói nhỏ lại, vì cậu sợ A Mẫn sẽ nghe thấy.



Cáp Lai Nhĩ nghe xong thì gương mặt thoáng buồn, năm đó sơ suất nên cậu muốn bù đắp lại cho A Mẫn. Không ngờ lần này A Mẫn về nước lại gặp phải nhiều rắc rối như vậy. Cáp Lai Nhĩ thở dài hỏi: “Có nguy hiểm lắm không?”

“Đưa súng tôi bắn vào gần ngực xem!” A Tam khó chịu thì nghe giọng của A Nhất đang ho nhẹ như muốn nhắc nhở. A Tam không quan tâm mà buông lời đe dọa Cáp Lai Nhĩ: “Tôi cảnh cáo cậu, cậu muốn làm gì tên Long Ngạo Thiên kia cũng được, nhưng đừng khiến A Mẫn bị thương thêm nữa.”

Cáp Lai Nhĩ tắt màn hình máy tính sau đó cầm điện thoại lên nói: “Hiểu rồi, giúp tôi chăm sóc cho cô ấy.”

“Nghĩa vụ của tôi, không cần nhắc.” A Tam nói xong liền tắt máy, vẻ mặt không mấy vui vẻ.

A Nhất nhìn màn hình điện thoại của Cáp Lai Nhĩ sau đó vỗ nhẹ vai an ủi: “Tính A Tam là vậy, chứ không có ý gì đâu.”

“A Tam nói đúng, là do tôi nên A Mẫn mới bị thương. Nhưng chuyện lần này tôi sẽ không bỏ qua.” Cáp Lai Nhĩ siết chặt tay cầm điện thoại, tuy lời nói không có chút giận nào nhưng thật sự Cáp Lai Nhĩ rất muốn phá nát tất cả.

A Nhất cũng chẳng biết khuyên thế nào, chỉ cảm thấy A Mẫn là người phụ nữ có chút nguy hiểm. Để A Tam, Cáp Lai Nhĩ và Long Ngạo Thiên đều để ý thì quả thật không phải dạng tầm thường. A Nhất nhắc nhở Cáp Lai Nhĩ: “Ngoài tôi ra còn một người nữa. Tôi không nói cậu cũng biết, nhưng mà trước khi lật tẩy cậu phải có đủ bằng chứng.”

“Cáp Lai Nhĩ tôi tạo ra được Zero, tất nhiên sẽ phá hủy được. Hại A Mẫn, chính là chống đối tôi.” Cáp Lai Nhĩ rời khỏi ghế sau đó cầm lấy áo khoác, đi đến cửa thì nhìn A Nhất nói: “Đi cùng tôi, tôi muốn về nước S một chuyến.”

A Nhất gật đầu sau đó đi cùng Cáp Lai Nhĩ. Thật ra đúng như A Tam nói, A Nhất không nhất thiết lúc nào cũng phải nghe theo lệnh của Cáp Lai Nhĩ. Hơn nữa A Nhất cũng rất mạnh, cơ bản không cần phải sợ một Cáp Lai Nhĩ. Nhưng suốt bao năm qua A Nhất vẫn ở bên cạnh bảo vệ Cáp Lai Nhĩ, đều có lý do.

Mỗi người đều có một lý do và bí mật riêng không muốn người khác biết, A Nhất cũng vậy. Cho nên cậu lựa chọn im lặng giấu mãi cho riêng mình. Cậu không muốn nói ra, đơn giản vì cậu không muốn bị phủ nhận.

A Nhất lái ô tô từ gara ra sau đó sắp xếp một số đồ rồi cùng Cáp Lai Nhĩ rời đi. Trước khi đi cậu cũng có nhắn tin báo cho A Tam biết, cũng nhắc nhở và dặn dò A Tam một số thứ.

A Tam sau khi tắt điện thoại thì lại nhận được tin nhắn. Cậu đi lại giường mở điện thoại ra xem, là tin nhắn của A Nhất. Đọc xong A Tam chỉ cười nhạt, đúng là lúc nào cũng chỉ biết càm ràm. Nói là vậy, nhưng lời dặn của A Nhất lúc nào A Tam cũng tuân thủ theo.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.