A Mẫn sau khi thay đồ xong định mở cửa ra ngoài thì nghe A Tam đang nói chuyện cho nên cô đã nấp ở gần cửa để nghe thế nào. Nhưng một lúc sau A Tam lại nói nhỏ đi khiến cô không nghe được những câu sau là gì.
Tuy nhiên A Mẫn không trách A Tam về việc cô bị thương, bởi đó không phải lỗi của A Tam. Mà cách A Tam quan tâm cô khiến cô có cảm giác hình như A Tam đối với cô rất khác. A Mẫn có thể đoán ra A Tam vẫn còn có ý với cô, nhưng cô không muốn làm A Tam thất vọng.
Cuối cùng A Mẫn quyết định sẽ chọn thời điểm thích hợp nhất mà nói ra, dù sao nói hết ra vẫn tốt hơn là kéo dài. Cô cảm thấy A Tam rất tốt, có thể làm bạn được. Cho nên cô không muốn ngay cả bạn bè cũng không thể, vì xung quanh cô có quá nhiều kẻ thù rồi.
A Mẫn đẩy nhẹ cửa bước ra ngoài, cô lại gần thì thấy A Tam đang ngồi suy tư gì đó. Cô vỗ nhẹ vai A Tam hỏi: “Đang nghĩ gì mà chăm chú vậy?”
“Không có gì! Đi thôi, tôi dẫn em đi ăn sáng sau đó đưa em đi mua thêm một số đồ dùng.” A Tam rời khỏi giường sau đó mở tủ lấy hai cái áo khoác.
“Vậy có thể đưa tôi về Long Gia được không?” A Mẫn vừa hỏi vừa đi lại gần chỗ A Tam, cậu khoác áo lên cho cô sau đó nói: “Tôi muốn quan sát vết thương của em thêm vài ngày, tạm thời ở lại đây đi.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/man-nhi-em-dung-hong-chay-thoat/3385188/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.