Chương trước
Chương sau
Trong khi bọn họ đang đi đến bến cảng thì lúc này ở bến cảng đã xảy ra xung đột. Những người đấu với Kỳ Thiên Như đều không phải đối thủ của bà. Nhưng bà là phụ nữ, sức lực cũng sẽ dần cạn kiệt đi.

Chàng trai kia nở nụ cười đầy thách thức nhìn Kỳ Thiên Như nói: “Tôi cho bà một cơ hội! Nói xem, bà muốn chết như thế nào?”

“Vậy phải xem bản lĩnh của cậu đã!” Thiên Như nhanh như chớp xoay người chạy về phía chàng trai và siết cổ cậu ta lại.

Những tay bắn tỉa đang chờ lệnh kia cũng có chút ngạc nhiên mà không biết làm thế nào.

“Bà nghĩ tôi sẽ thua bà sao?”

Chàng trai nói xong thì một trong hai thân cận của Kỳ Thiên Như lập tức đứng về phía của cậu ta. Nhưng bà không biết rằng còn một người nữa đang ở phía sau.

“Pằng!”

Tiếng súng vang lên, Kỳ Thiên Như buông lỏng tay khụy người xuống đất. Bà nhăn mặt nhìn hai tên thân cận, “Hóa ra là hai người, uổng công cho Ngạo Thiên đã tin tưởng.”

“Là do phu nhân quá tin người mà thôi! Hắc Long Ưng từ lâu đã có người phản chủ rồi.” Tên vừa bắn nhìn bà cười nhếch môi nói.

Thấy Kỳ Thiên Như bị thất thế thì chàng trai kia cười khinh nhìn bà: “Bà thua rồi! Trò chơi kết thúc!”

Chàng trai nhìn về phía xa đưa tay lên chạm nhẹ tai. Cậu ta định hạ lệnh cho thuộc hạ dùng súng bắn tỉa giết chết Thiên Như thì một tiếng súng khác vang lên.

“Pằng!”

Tiếng súng vừa dứt thì tên lúc nãy bắn Kỳ Thiên Như ngã xuống chết. Tên còn lại cũng bị một phi tiêu ghim thẳng vào tim mà không biết đối phương là ai.

Phía trên tòa nhà bốn tên bắn tỉa nói nhau qua tai nghe nhỏ. Tiểu Ngũ lên tiếng nhắc nhở mọi người: “Người ném phi tiêu là A Mẫn, còn kẻ đi cùng cô ta có lẽ là Kill.”

“Hóa ra bọn chúng thân nhau à?” Tiểu Tứ khó chịu nhìn xuống phía dưới. A Lục nghe vậy mới nhắc nhở: “A Mẫn không tầm thường đâu.”

A Bát từ nãy giờ chỉ nghe mọi người nói mà không nói gì. Cậu ta cứ quan sát tình hình bên dưới sau đó đưa nòng súng chĩa thẳng về phía A Mẫn mà bắn.

Khi đạn vừa bay đi A Mẫn liền nhận được cảnh báo. Cô không né, mà dùng thẳng phi tiêu của mình đỡ lại viên đạn đó. Cô còn dùng hẳn phi tiêu đỡ đạn ném về phía tên bắn tỉa kia.

Kết quả A Bát vì quá bất ngờ mà không thể né tránh. Phi tiêu ghim thẳng vào trán khiến cậu ta chết trong tư thế mở to mắt. Đụng vào A Mẫn, chỉ có chết mà thôi.



“Ngu ngốc! Đã cảnh báo mà không nghe.” Tiểu Ngũ chán nản chửi rủa, lúc này Tiểu Tứ mới nhìn theo, vốn cũng định bắn A Mẫn nhưng A Lục đã lên tiếng: “A Thất và A Bát chết, cô còn chưa hiểu tại sao ư?”

Tiểu Tứ khó chịu buông súng xuống tiếp tục quan sát tình hình. A Mẫn đi thẳng về hướng chàng trai kia lạnh giọng: “Ỷ đông hiếp yếu, có đáng là đàn ông không?”

“Vậy em nói xem… Làm thế nào mới đúng?” Chàng trai kia nhìn A Mẫn dịu dàng khiến cô có chút khó chịu mà nói: “Đừng giở trò! Tôi có thể giết anh bất kỳ lúc nào đấy.”

“Em đã giết hai thành viên đắc lực của Zero rồi, còn muốn giết luôn cả boss sao?” Chàng trai cười tiến lại gần A Mẫn.

Cậu ta tiến một bước A Mẫn lùi một bước, một chút khách sáo cô cũng không chừa: “Phải! Ngăn cản tôi đi thuyền, còn hại người bên cạnh tôi. Nói xem có đáng chết không?”

“A Mẫn, hay nói đúng hơn là Vương Mẫn Nhi! Em có muốn biết ai là kẻ hại chết ba mẹ mình không?” Chàng trai kia đột nhiên hỏi khiến A Mẫn khựng lại, “Ai?”

“Là bà ta, còn cả chồng bà ta!” Cậu ta chỉ tay về phía Kỳ Thiên Như bất mãn, A Mẫn không tin những gì cậu ta nói nên phản bác: “Ngụy biện!”

Thấy A Mẫn có vẻ mất bình tĩnh thì cậu ta cười, “Không tin em hỏi xem!”

A Mẫn đi lại phía Kỳ Thiên Như ngồi xuống nhìn bà, cô mong rằng sự thật không phải như vậy. Cô nhìn bà hỏi: “Anh ta… Nói vậy là sao?”

“Mẫn Nhi! Xin lỗi!” Kỳ Thiên Như cúi đầu nói xin lỗi khiến cô càng thêm phẫn nộ mà chất vấn: “Bà có biết rằng… 20 năm qua tôi sống thế nào không?”

Kỳ Thiên Như đương nhiên không biết cô sống như thế nào, nhưng bà biết cô sống được đến bây giờ không hề dễ dàng gì.

Cho nên ngoài việc nói xin lỗi ra bà không còn biết nói gì hơn, “Xin lỗi! Cho dù có nói gì thì cũng không thể bù đắp được cho con.”

“Tại sao vậy?” Cô cười buồn, không ngờ có ngày lại phải đối mặt với chuyện này. Kỳ Thiên Như bị đạn bắn ở vai tuy đau nhưng vẫn cố gắng cầm tay cô nài nỉ: “Vì mẹ, cho nên mẹ con mới…”

Cô hất tay bà ra cười nhạt, “Tại sao không nói sự thật sớm hơn? Tại sao lại giấu đi?”

“Vì mẹ đã hứa với mẹ con rằng sẽ giấu kín chuyện này, khi tìm được sẽ bù đắp lại tất cả cho con.” Thiên Như biết A Mẫn đang rất khó tiếp nhận chuyện này, cho nên bà cũng không mong cô tha thứ.

Lời của Thiên Như lại làm A Mẫn hiểu nhầm rằng bọn họ biết từ trước. Cô nghĩ có lẽ vì vậy nên bọn họ mới đối tốt với cô.

“Hóa ra là biết từ lâu rồi! Làm tôi cứ tưởng…”

Thiên Như nghe vậy lập tức giải thích: “Chỉ mới đây thôi! Nhưng mẹ xem con là con dâu, con ruột mẹ vậy.”



Vốn dĩ A Mẫn chỉ muốn nghe những lời thật lòng mà thôi, cô cũng không muốn trả thù hay lao vào vòng xoáy không hồi kết.

Cô nhìn chàng trai kia lạnh giọng: “Anh nghe rồi chứ?”

“Tại sao em không hận bà ta? Tại sao không giết bà ta?” Chàng trai kia phẫn nộ nhìn A Mẫn, tại sao biểu cảm của cô lại không giống như cái cậu ta mong muốn.

Cô điềm đạm: “Mong muốn của ba mẹ tôi chính là không muốn tôi báo thù. Cho nên tôi sẽ không giết bất kỳ ai, nhưng không đồng nghĩa tôi sẽ tha thứ cho những người có liên quan.”

Đằng xa có một nhóm người đang quan sát thế cục. Người ngồi trong xe là một cô gái đang nhìn tấm ảnh sau đó hỏi: “Chuẩn bị kỹ chưa?”

“Rồi ạ!” Người ngồi kế cạnh cô đưa súng nhắm về phía xa.

Cô gái này vò nát tấm ảnh sau đó nói với người kế bên: “K! Nhắm chuẩn xác vào!”

“Chỉ cần Tuyết Đồng tiểu thư muốn, tôi sẽ cố gắng hết sức.”

K gật đầu nhìn Tuyết Đồng, tấm ảnh bị vò nát chính là tấm ảnh của A Mẫn được Ngạo Thiên bế lúc ở đảo Phù Hoa.

Cô ta hôm nay nhất định sẽ khiến A Mẫn phải mất tất cả, bởi vì Ngạo Thiên sẽ chỉ thuộc về một mình cô ta mà thôi.

A Mẫn chĩa súng về phía Kỳ Thiên Như không chần chừ bắn một phát.

“Pằng!”

“Một phát súng này Long Gia không nợ nần gì đến gia đình tôi nữa. Hy vọng bà đừng vì ân hận mà thương hại tôi.” A Mẫn thu súng lại sau đó quay đi, đột nhiên Kill kéo tay cô lại nhíu mày: “Tại sao lại bắn bà ấy?”

A Mẫn không hiểu Kill đang nói gì, cậu chạy lại gần đỡ Kỳ Thiên Như lên sau đó xem xét vết thương. Thật sự là có một phát súng ghim vào gần tim bà ấy.

“Tôi không có!” A Mẫn khó hiểu nhìn Kill, cô thật sự không hề bắn Kỳ Thiên Như.

Thấy A Mẫn nghiêm túc như vậy thì Kill biết cả hai lại sập bẫy. Chàng trai kia khẽ nhếch môi cười, vốn dĩ cậu ta muốn chia rẽ A Mẫn và Long Ngạo Thiên, nhưng chính cô đã tự tay làm điều đó.

“Nếu đã xong chuyện thì anh đi đây, hẹn gặp lại em vào một ngày không xa.” Chàng trai kia nói xong thì bước đi.

A Mẫn định đuổi theo nhưng tình hình của mẹ Ngạo Thiên quan trọng hơn. Cô cũng không để Kill ở lại đây được, như vậy sẽ khá nguy hiểm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.