“Vậy em đã tìm ra người đó chưa? Em muốn giải quyết chuyện này thế nào?” Ngạo Vương nhìn vợ mình hỏi, ánh mắt có chút lo lắng.
Hiện tại ông đang bị thương, Ngạo Thiên lại không có ở bên cạnh. Để một mình vợ ông đi thì quá nguy hiểm. Lần trước ám sát không thành, không có nghĩa là lần này cũng vậy.
“Nếu đã muốn giấu, thì chắc chắn phải giấu mãi mãi. Em không muốn vì chuyện này mà ảnh hưởng đến thế hệ sau, cũng là vì lời hứa với cô ấy.” Thiên Như cười nhìn chồng mình, bởi vì bà không dám nói rằng tối nay sẽ đi lấy lô hàng.
Ông biết vợ mình có điều giấu giếm nhưng không muốn vạch trần mà thay vào đó là hỏi một câu khác: “Hành sự cẩn thận vào! Thế Mẫn Nhi hiện tại thế nào?”
“Con bé đang ở chỗ chúng ta! Cũng may con bé có nhóm máu phù hợp với anh, nếu không thì em cũng không biết làm thế nào…” Thiên Như thở dài, Ngạo Vương lại an ủi: “Mẫn Nhi là người tốt, Ngạo Thiên may mắn mới có được con bé.”
Nói chính xác hơn, thì Long Gia có A Mẫn mới đúng là may mắn. Nếu không biết giữ, đó chính là ngu ngốc. Ngạo Vương chỉ sợ con trai mình là kẻ ngốc mà thôi.
“Đúng vậy! Anh nghỉ ngơi đi, tối em lại qua thăm anh.” Bà cúi người hôn má chồng mình một cái rồi rời đi.
Ngạo Vương nhìn theo trầm lặng hồi lâu, xem ra vợ ông đã quyết định xong rồi. Sống bao nhiêu năm cùng nhau, chỉ cần một cái nhíu mày hay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/man-nhi-em-dung-hong-chay-thoat/3385142/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.