Chương trước
Chương sau
A Mẫn nghe vậy liền nhíu mày, đó là tín hiệu cầu cứu. Nhưng điện thoại của cô đang ở chỗ Bắc Phong nên không thể lấy lại liền được. Cô vội đi vào nhà tìm Bắc Phong để kiểm tra các tin nhắn trong điện thoại mặc cho sức khỏe vẫn chưa hồi phục hẳn.

"Đi theo cô ấy đi, nếu không họa mày tự chịu." Tuấn Kỳ vừa nhai kẹo vừa cười đểu nhìn Gia Dĩnh.

Gia Dĩnh nhăn mặt chạy nhanh vào nhà, đúng thật là xui xẻo mà. Hôm nay cậu ra ngoài chắc chắn không coi ngày rồi.

A Mẫn mở cửa phòng đi vào, Bắc Phong nghe tiếng mở cửa thì xoay người lại nhìn. Cậu có chút ngạc nhiên khi nhìn thấy A Mẫn. Cô lại gần chỗ Bắc Phong hỏi: "Có sao chép hết dữ liệu chưa?"

“Gần xong rồi!” Bắc Phong vừa thao tác tay trên máy tính vừa tò mò nhìn A Mẫn: “Cô lưu gì mà nhiều vậy? Cả ngàn file, mà file nào cũng nặng hết.”

A Mẫn đúng là thật sự làm khó người khác, cô nghe vậy chỉ cười trừ: "Thì làm nhiệm vụ tất nhiên phải tìm hiểu, mà lúc tìm hiểu thì sẽ có một vài thứ bí mật trong đó. Nói tới đây chắc anh cũng hiểu mà."

Bắc Phong hiểu ý của A Mẫn, có lẽ nhiều tài liệu A Mẫn thu thập được có những bí mật mà người ta muốn giấu. A Mẫn giữ lại chính là đang tạo một con đường sống cho bản thân mình.

Một lát sau thì dữ liệu ở điện thoại cũ của A Mẫn cũng được sao chép sang điện thoại mới thành công. A Mẫn liền mở điện thoại mới lên mặc kệ là ai mua. Cô vừa mở điện thoại lên liền nhìn thấy chữ SOS, ngoài dòng chữ SOS ra còn một dòng tin nhắn ẩn chỉ có cô mới có thể đọc được.

Vì trong điện thoại cũ của A Mẫn có tải một file kết nối liên kết. Cho dù điện thoại có hư thì chỉ cần chép lại các file qua điện thoại mới vẫn sẽ hiện lên chế độ cảnh báo và an toàn mà A Mẫn đã cài đặt sẵn. Đây là cô cài để phòng trường hợp điện thoại vào tay kẻ thù cũng không đọc được hay tìm được các file ẩn của cô.

Theo nội dung tin nhắn A Mẫn nhận được thì bọn họ đang gặp nguy hiểm và mắc kẹt tại nước B. Địa chỉ định vị đều có, A Mẫn chỉ cần dựa theo đó là có thể tìm được bọn họ.



Cô quay sang nhìn Bắc Phong: "Tôi có việc gấp đi trước, phiền anh nói với Ngạo Thiên lần sau tôi sẽ đến báo đáp ơn cứu mạng này."

A Mẫn nói rồi liền đi nhanh về phòng thay một bộ đồ sau đó ra ngoài. Gia Dĩnh vừa lên đến cầu thang đã thấy A Mẫn vội vàng về phòng của cô. Cậu đi vào hỏi Bắc Phong thì được Bắc Phong nói lại sự việc.

Gia Dĩnh đoán chắc A Mẫn sẽ đi cứu hai người kia cho nên vội vã nhắn tin cho ai đó rồi gọi điện thoại. Cậu thật sự không muốn gánh cái họa này đâu.

Tin nhận được là của hai ngày trước, cho nên A Mẫn sợ bọn họ sẽ gặp nguy hiểm. Cô phải rời khỏi đây trước sau đó đặt vé đi nước B.

Sau khi thay đồ xong thì cô đi xuống lầu. Nhưng khi vừa đến cổng chính đã bị hai vệ sĩ chặn lại: "Xin lỗi! Tiểu thư không thể ra ngoài."

A Mẫn nhíu mày nhìn hai tên vệ sĩ trước mặt cô. Nếu so về sức lực bọn họ có thể hơn, nhưng so về mánh khóe chắc chắn sẽ thua cô. Giải quyết hai tên này không vấn đề, chỉ là sức khỏe cô chưa hồi phục hẳn cho nên có thể sẽ thua.

"Tôi có việc rất gấp phải đi ngay, có gì tôi chịu toàn bộ trách nhiệm."

Hai tên vệ sĩ của Ngạo Thiên nhìn nhau khó xử, sau đó vẫn chặn lại không cho A Mẫn ra ngoài. Bất đắc dĩ cô đành đánh lại với họ, nhưng họ chỉ phòng thủ mà không đánh trả cho nên đã bị cô đánh bại.

Nghe thấy tiếng đánh nhau ở cổng chính thì Tuấn Kỳ liền rời khỏi khu vực bơi mà đi lại xem xét. Bắc Phong và Gia Dĩnh cũng vội đi xuống lầu, nếu để A Mẫn rời đi chắc chắn Ngạo Thiên sẽ không tha cho Gia Dĩnh.

Vừa ra khỏi cửa thì một viên đạn bay xược ngang mặt A Mẫn ghim thẳng vào góc tường nơi cô đang đứng. A Mẫn nhìn viên đạn ghim ở góc tường sau đó nhìn chiếc xe ô tô đen nơi viên đạn vừa bay ra.



Chiếc xe dừng ngay chỗ A Mẫn, người bước xuống xe không ai khác chính là Long Ngạo Thiên. Anh bước lại nhìn A Mẫn lạnh lùng: "Nếu tôi không nương tay, viên đạn đó sẽ ghim thẳng vào đầu em đấy."

Đúng vậy! Long Ngạo Thiên chưa từng bắn lệch mục tiêu, cũng chưa từng nương tay với ai. Đây chính là lời cảnh cáo, nhưng mà đối với A Mẫn thì việc tình nghĩa vẫn là quan trọng.

Cô nhìn Ngạo Thiên, ánh mắt không hề sợ cũng không hề lo lắng: "Nhưng họ là bạn tôi, tôi không muốn những người bên cạnh vì tôi mà chết."

A Mẫn siết chặt tay, rất nhiều người vì cô mà bị liên lụy rồi cho nên cô không muốn Minh An và Tuyết Nhi cũng như vậy. Cứ mỗi lần có người vì cô mà gặp chuyện là cô lại không màng tới bản thân mà đi cứu họ trước.

A Mẫn nhìn Ngạo Thiên, ánh mắt của cô vẫn kiên định. Cho dù Ngạo Thiên có ngăn cản thì hôm nay cô nhất định phải đi cho bằng được.

"Cho tôi một lý do, tôi sẽ đi cùng em." Những suy nghĩ của A Mẫn đều bị Ngạo Thiên đoán ra, anh nhìn cô không rời mắt.

Ngạo Thiên trước giờ chưa hề ngoại lệ hay an ủi ai. Nhưng lời anh nói lúc này có thể gọi là một sự an ủi, mặc dù đó chỉ là một câu nói bình thường.

A Mẫn quay đi hướng khác, hình như khóe mắt cô có chút ướt nhưng nhanh chóng bị cô lau đi bởi vì cô không muốn lộ ra dáng vẻ yếu đuối đáng thương hại.

Sau khi hít một hơi sâu thì cô quay lại nhìn Ngạo Thiên: "Họ gặp nguy hiểm ở nước B cho nên tôi phải sang đấy. Tình hình cụ thể thì qua đó mới biết được."

"Vào trong chuẩn bị hành lý đi!" Ngạo Thiên nói rồi bước thẳng vào nhà, hai người lúc nãy bị A Mẫn đánh cũng quỳ xuống nhận phạt nhưng lần này Ngạo Thiên lại phất tay cho qua. Đây là ngoại lệ chưa từng có, nhưng hôm nay đã xảy ra.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.