Những ngày sau trôi qua một cách vô vị, ngoài ăn uống và đi dạo xung quanh phòng thì A Mẫn chẳng được đi đâu nữa. Chuyện ở đảo Phù Hoa cũng im ắng, mà chuyện ở sòng bạc của lão Trần cũng lặng đi khiến A Mẫn có chút nghi hoặc.
Hiện tại đang là buổi trưa nên vệ sĩ canh gác đều đi ăn hết rồi. A Mẫn nhân lúc đó đã lén ra khỏi phòng và ngồi ở bể bơi. Ở ngoài bể bơi không khí đúng là thoải mái hơn trong phòng, thật là bọn họ định giam cầm cô hay sao đấy.
"Lại dám lén ra đây, tôi sẽ đi báo với lão đại." Một giọng nói phát ra từ đằng sau khiến A Mẫn giật mình quay lại, không ai khác chính là Triệu Tuấn Kỳ. Cậu nhìn cô nhướng mày ra vẻ thách thức.
A Mẫn bĩu môi: "Báo thì báo đi, làm như tôi sợ chắc."
Tuấn Kỳ ngồi xuống gần A Mẫn sau đó đưa cho cô một viên kẹo, viên còn lại cậu liền bỏ vào miệng vừa nhai vừa nhìn xa xăm: "Chuyện ở đảo Phù Hoa đã giải quyết rồi, bạn của cô cũng được tìm thấy. Hiện tại cô chưa gặp được, khi nào rảnh lão đại sẽ đưa cô đi. Lần này cảm ơn cô, chúng tôi nợ cô một ân tình."
A Mẫn bóc vỏ kẹo sau đó cho vào miệng nhai, đây đúng là vị socola mà cô thích. Từ trước đến giờ cô chỉ thích mỗi một hương vị, hoàn toàn không thay đổi. Cũng như từ lâu cô chỉ hướng về một người, tiếc rằng người đó đã không còn.
"Có qua có lại thôi, không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/man-nhi-em-dung-hong-chay-thoat/3385098/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.