"Vì tôi… Mà thôi, anh chỉ cần biết là chết vì hỏa hoạn là được. Dù sau thì tôi sống đến tận bây giờ cũng nhờ ơn người đó cứu. Vậy nên mới có Mẫn Nhi của ngày hôm nay." Nói đến đây A Mẫn lại siết chặt tay, cô luôn tự trách bản thân mình năm đó quá yếu đuối. Nếu như mạnh mẽ hơn thì người đó cũng không chết, tất cả đều vì cô mà ra.
Ngạo Thiên đứng dậy nhìn A Mẫn: "Thay vì tự trách bản thân thì nên sống tốt đi, biết đâu người em muốn gặp vẫn còn sống."
Ngạo Thiên nói xong thì rời đi, nhìn theo bóng lưng A Mẫn cảm thấy hình như anh có chút cô đơn.
Phương Minh thấy A Mẫn cứ thờ thẫn nên mới kéo ghế ngồi xuống tâm sự cùng cô: "Mẫn Nhi! Khi cô nói về người đã từng cứu cô, tôi cảm giác như cô rất coi trọng người đó."
A Mẫn gật đầu, đúng là cô rất xem trọng người đó, thậm chí có thể vì người đó mà không màng mọi thứ. Tuy cô có thân phận không tốt, lại làm một sát thủ nhưng cô vẫn có một trái tim yếu đuối của người bình thường.
Vừa sinh ra đã bị vứt bỏ ở cô nhi viện, lớn lên một chút thì bị người khác xem thường,... Cho đến khi Mẫn Nhi gặp được một chàng trai lớn hơn mình, chính chàng trai đó là người bạn đầu tiên của cô. Người đó lúc nào cũng tâm sự cùng cô, cũng đến cô nhi viện chơi với cô, dạy cô rất nhiều thứ…
"Một kẻ không cha không mẹ, không bạn bè người thân,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/man-nhi-em-dung-hong-chay-thoat/3385097/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.