Ta hồn xiêu phách lạc mà trở về nhà.
Trong đầu không ngừng lướt lại những lời mắng mỏ của Bùi Hành Chi, khó chịu đến mức cả người không còn sức lực.
Ma ma nói với ta, Bùi Hành Chi đã về, hiện đang ở trong thư phòng.
Nếu là bình thường, ta sẽ vui vẻ chạy đi gặp hắn.
Nhưng bây giờ, ta chỉ cảm thấy không có mặt mũi đối diện với hắn.
Ta ăn vài miếng cơm qua loa, rồi nằm vật ra giường, nửa sống nửa chết.
Buổi tối, Bùi Hành Chi về phòng sớm hơn mọi ngày. Ta nghe thấy hắn ở ngoài cửa hỏi ma ma. Có lẽ là vì hôm nay ta không đi tìm hắn, khiến hắn cảm thấy khác thường.
Thấy hắn đến gần, ta vội vàng giả vờ ngủ. Hắn thấy vậy, nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh ta, chậm rãi ôm ta vào lòng.
Lòng ta càng thêm chua xót. Sau khi thành thân, hắn đối xử với ta rất tốt, là một người phu quân tuyệt vời. Nếu không phải ta mạnh mẽ cưỡng ép, hắn hẳn sẽ cưới một người thê tử hiền lương thục đức, tài hoa xuất chúng, có thể cùng hắn ngâm thơ đối họa, tri âm tri kỷ.
Không giống như ta… bình thường như vậy.
Mấy ngày liền, khi hắn trở về ta đều giả vờ ngủ.
Ngày hôm đó, hắn cuối cùng cũng không nhịn được, nói bên tai ta: “Man Man, ta biết nàng không ngủ.”
Ta nhắm mắt tiếp tục giả chết.
Hắn thở dài: “Có phải ta đã làm sai ở đâu, mà nàng đã giận ta không.”
Đâu phải hắn làm sai, rõ ràng là ta làm sai.
Ta không nỡ để hắn tự trách, bèn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/man-man-vo-ta/5212363/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.