Ta cứ nghĩ người Bùi gia chắc chắn là nhiều quy củ, thích câu nệ, nhưng hóa ra ta đã nghĩ sai.
Bà mẫu của ta, Hoa Di Quận chúa, hoàn toàn không có vẻ gì là làm giá cả.
Ngày thứ hai sau khi thành thân, bà đã nắm tay ta nói: “Nhị lang bản tính trầm lặng, chưa bao giờ tâm sự với ta. Bao nhiêu năm qua, cũng không thấy thằng bé thân thiết với nữ tử nào. Hôm đó thằng bé nói với ta, đã phải lòng một nữ tử, muốn cưới nàng ấy về làm vợ càng sớm càng tốt, trong lòng ta vui mừng biết bao. Bây giờ nhìn lại, quả nhiên thằng bé có mắt nhìn.”
Ta bị khen đến xấu hổ, lặng lẽ cúi thấp đầu.
Bà mẫu tiếp tục nói: “Thằng bé không giỏi ăn nói, lại bận rộn công việc, nếu có lạnh nhạt với con, cứ việc nói với ta.”
Ta đúng là may mắn, tìm đâu ra được một bà mẫu cởi mở như vậy chứ.
Sau đó lại nghĩ, có thể nuôi dạy ra một đứa con như Bùi Hành Chi, phụ mẫu sao có thể tầm thường được.
Đúng như lời bà mẫu ta nói, Bùi Hành Chi quả thực bộn bề nhiều viện.
Chưa bao giờ thấy hắn được nghỉ, không phải đang làm việc, thì cũng ở trong thư phòng đọc sách.
Đôi khi, hắn sẽ cố ý kết thúc sớm hơn, về phòng bầu bạn với ta. Nhưng ta là thê tử, làm sao có thể không thông cảm cho hắn được chứ.
Ta bèn bảo hắn cứ ở trong thư phòng, ta đến bầu bạn với hắn là được. Đôi khi ta sẽ giúp hắn mài mực, đôi khi ta ngồi bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/man-man-vo-ta/5212362/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.