Nhưng ta rốt cuộc cũng không thể ngang ngược như trước, trở nên ngoan ngoãn hơn rất nhiều.
Không biết có phải vì tâm trạng buồn bã không, khẩu vị của ta cũng kém đi.
Một lần sau khi ăn cơm, ta còn nôn ra rất nhiều. Ma ma thấy vậy lập tức đi mời đại phu.
Đại phu bắt mạch một chút, rồi chúc mừng: “Phu nhân, ngài đã có thai rồi!”
Ta ngớ người, ta vậy mà lại mang thai rồi.
Cũng phải, ta đã lâu không có kinh nguyệt, cứ tưởng là do buồn bã, hóa ra là có em bé rồi.
Bùi Hành Chi rất vui mừng, ôm mặt ta hôn không ngừng, hiếm khi hắn có một mặt trẻ con như vậy.
“Đại phu nói, tâm trạng của phụ nhân mang thai thường hay thay đổi, là chuyện bình thường. Trước đây, nàng buồn bã, có lẽ cũng là do mang thai. Trách ta không nhận ra sớm hơn, đều là lỗi của ta.”
Em bé đáng thương lại phải gánh tội thay cho ta. Ta không dám buồn bã nữa, ảnh hưởng đến con thì không tốt lắm.
Bùi Hành Chi càng ngày càng chu đáo với ta. Bà mẫu, trưởng mẫu, tiểu muội ngày nào cũng vây quanh ta, ta mỗi ngày chỉ ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, như một con heo lười biếng.
Khi mang thai được bốn tháng, ta mơ hồ có dự cảm, bèn nói với Bùi Hành Chi: “Ta cảm thấy, đứa bé này chắc là nữ nhi. Chàng có thích nữ nhi không?”
Bùi Hành Chi cười: “Nàng sinh, trai hay gái ta đều thích.”
Ta lại hỏi: “Nếu thật sự là nữ nhi, đặt tên là gì thì hay?”
Bùi Hành Chi không do dự: “Gọi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/man-man-vo-ta/5212364/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.