Trường An, Tuyên Dương phường, Quắc Quốc phu nhân phủ.
Dương Ngọc Dao hôm nay vốn định đi đánh mã cầu, đã thay xong cả trách tụ trường bào, bỗng phát hiện gặp phải ngày không tiện, khó tránh khỏi có chút mất hứng. (trách tụ: ống tay áo hẹp)
Minh Châu thấy sắc mặt nàng ủ rũ, vội đi sắp xếp người nấu một bát canh gừng mang đến.
“Dao nương, đã không thể đánh mã cầu, có muốn chơi bài không?”
“Lười động não.”
Dương Ngọc Dao ngồi đó bưng chén rượu uống, giây tiếp theo chén rượu liền bị Minh Châu đoạt lấy, thay bằng canh gừng, còn cằn nhằn nàng một câu.
“Lúc này sao lại uống rượu được? Dao nương sắp thành ma men rồi.”
“Có gì đáng ngại?” Dương Ngọc Dao vẫn cầm lại chén rượu.
Minh Châu mấp máy môi, vốn định nói “Tiết lang nếu trở về thấy Dao nương như vậy” thì sẽ thế nào, nhưng hiện tại quy củ trong phủ là không được nhắc đến Tiết Bạch.
Ngay cả mỗi lần Tiết Bạch gửi thư đến, Dương Ngọc Dao cũng đều không xem, nói “xem nó làm gì”, chỉ là Minh Châu đoán nàng trong âm thầm vẫn mở ra xem rồi.
“Nô tỳ hôm qua nghe người ta nói, Bồ Tát được thờ phụng ở Bạch Mã Tự tại Lạc Dương rất linh, nữ nhi gia nếu trong người không khỏe, cầu xin có lẽ sẽ khỏi.” Thấy Dương Ngọc Dao không nghe khuyên, Minh Châu do dự một hồi, rồi mới cẩn thận mở lời hỏi một câu.
“Vậy sao?”
“Vâng.”
Dương Ngọc Dao bưng chén rượu mà quên uống, cầm trong tay mân mê, dùng đầu ngón tay dịu dàng vuốt ve hoa văn trên chén,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/man-duong-hoa-thai/5212271/chuong-269.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.