Giữa tháng năm, phu phụ Dương Tề Tuyên hộ tống Lý Đằng Không, Lý Quý Lan đến núi Vương Ốc bái kiến Ngọc Chân công chúa xong, lại một lần nữa quay về huyện Yển Sư.
Tiết này, lúa mì vụ đông đã sắp chín, những thửa ruộng dọc theo bờ sông phủ một màu vàng rực, mang đến cảm giác về một mùa gặt hái.
Dương Tề Tuyên lòng như tên bay, chỉ mong sớm hoàn thành công vụ để về Trường An, vừa vào thành liền đến huyện thự gặp Tiết Bạch. Lần này, Tiết Bạch không để hắn đợi quá lâu, vừa thông truyền liền lập tức mời hắn vào hoa sảnh tương kiến.
Trong hoa sảnh, hắn phát hiện Tiết Bạch đang cùng hai vị lão giả đàm thoại, mấy người đều không mặc quan phục, sắc mặt vô cùng nghiêm nghị.
“Hai người các ngươi lui ra đi.”
Dương Tề Tuyên coi họ là lại viên, tùy ý phất tay, muốn nói chuyện riêng với Tiết Bạch. Không ngờ hai vị lão giả đều không nhúc nhích, hắn không khỏi nhíu mày.
“Không nghe thấy sao? Bảo các ngươi ra ngoài.”
Một trong hai vị lão giả bèn mở miệng: “Lão phu, tân nhiệm Yển Sư huyện thừa Nhan Xuân Khanh.”
“Vậy mà đã sắp xếp xong rồi?” Dương Tề Tuyên đắc ý cười, chẳng thèm để ý đến Nhan Xuân Khanh, quay sang Tiết Bạch nói: “Thấy chưa, ngươi muốn ai làm huyện thừa, Hữu tướng phủ đều có thể sắp xếp.”
Một câu nói, cả ba người trong hoa sảnh đều không đáp lời, chỉ khóe miệng hơi nhếch lên, mang theo ý cười, tựa hồ cảm thấy thật khôi hài.
“Xin Nhan huyện thừa ra ngoài trước, ta có chuyện quan trọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/man-duong-hoa-thai/5212272/chuong-270.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.