Sau khi từ Thủ Dương Sơn trở về, Tiết Bạch hơi nhiễm phong hàn, lúc nói chuyện với tỷ muội nhà họ Đỗ, giọng có chút ù ù.
“Mua lại Lục Hồn Sơn Trang không tốn bao nhiêu tiền, Tống Nhược Tư không ngốc, thay vì chia cho huynh đệ, chi bằng một mình hắn chiếm hết. Như vậy, chúng ta cũng dễ bề hành sự, chuyển dời mâu thuẫn, để bọn họ đuổi đến Quắc Châu mà gây rối.”
Đỗ Cấm nói: “Người của Phàn Lao đã có thể sắp xếp đến Lục Hồn Sơn Trang đúc tiền đồng, chuyện này không khó. Chuyện cần hao tâm tổn sức ngược lại là làm sao để tiêu thụ số tiền đồng đó, đồng thời gầy dựng nên mạng lưới ‘phi tiền’.”
Tiết Bạch hít hít mũi, nói: “Có một biện pháp đơn giản, một mặt đem tiền cho vay thu lợi tức, mặt khác để người ta gửi tiền vào, chúng ta trả lợi tức.”
Ánh mắt Đỗ Cấm sáng lên.
Nếu là trước đây, nàng thật khó mà tưởng tượng được trên đời lại có một nam tử có thể không ngừng mang đến cho nàng nguồn cảm hứng. Quen biết càng lâu, nàng càng không hiểu được hắn, cũng ngày càng sùng bái hắn.
Tuy lúc hai người ở bên nhau, nàng luôn thích lấn át Tiết Bạch một bậc, cố gắng tỏ ra như một người tỷ tỷ, nhưng thực ra trong lòng nàng hiểu rất rõ, hắn hơn nàng rất xa.
Đằng sau dung mạo anh tuấn của thiếu niên này là một tâm cơ thâm sâu cùng với kiến thức rộng lớn.
“Tiền trang lấy chữ ‘tín’ làm đầu, cho nên danh nghĩa của Dương gia phi thường trọng yếu. Ngoài ra, cứ từ từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/man-duong-hoa-thai/5212270/chuong-268.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.