Cảnh sắc trong núi tươi đẹp, Đỗ Ngũ Lang và Tiết Vận Nương rủ rỉ chuyện trò, bất giác đã nắm tay nhau, bàn luận xem con chim đang ríu rít trên ngọn cây là chim gì.
Đi được một đoạn, gặp Tiết Bạch và Lý Quý Lan, hai người đang bàn luận về thi từ quay đầu lại, ánh mắt liền rơi vào đôi tay đang nắm chặt của đôi vợ chồng son.
“Hửm? Nhìn chúng ta làm gì?”
Tiết Vận Nương có chút e thẹn, muốn rút tay ra, Đỗ Ngũ Lang hiếm khi cứng rắn, cứ nắm chặt không buông.
Đã chính thức thành thân, hắn nào có sợ người ta nhìn.
Đi tiếp về phía trước, Lý Đằng Không đã đứng đó đợi một lúc, chờ bốn người họ qua, Lý Quý Lan, Tiết Vận Nương liền tự nhiên vây quanh bên cạnh nàng nói chuyện.
“Đằng Không Tử, vừa rồi Tiết lang tặng ta một bài thơ rất hay, rất đẹp…”
Tiết Bạch thì cùng Đỗ Ngũ Lang đi sau thầm thì: “Ta thấy đám con cháu Tống gia lấy Tống Nhược Tư làm đầu. Ngươi hãy đi liên hệ với hắn, nói rằng Dương thị thương hành muốn mua lại Lục Hồn Sơn Trang.”
Cao môn đại hộ chiếm ruộng đất cũng phải làm một tờ văn khế, dùng hai thớt lụa đổi trăm mẫu ruộng, tiêu chuẩn đạo đức của hắn không thể nào thấp hơn thế được.
Đỗ Ngũ Lang không mấy tình nguyện, hỏi: “Nhất định phải là ta đi sao?”
Tiết Bạch nói: “Ngươi qua đó so chiêu với hắn xem sao.”
“Hắn có thái độ không tốt với ngươi phải không?” Đỗ Ngũ Lang thở dài, cảm thấy gánh nặng trên vai lại nặng thêm, “So chiêu thì so
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/man-duong-hoa-thai/5212269/chuong-267.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.