Huyện thự, hoa sảnh.
Suốt cả buổi chiều, Lã Lệnh Hạo và Dương Tề Tuyên ngồi uống trà, bàn luận thi từ ca phú, ung dung nhàn nhã, hoàn toàn lạc lõng với cảnh tượng bận rộn trong huyện thự.
Đợi đến khi tiếng trống tán nha vang lên, Lã Lệnh Hạo mời Dương Tề Tuyên đến nhà dùng cơm, nhưng bị từ chối một cách lịch sự.
“Dương tham quân về kinh gặp Ngô tướng quân, thay ta nhắc nhở thêm vài câu.”
“Lã huyện lệnh đi thong thả.”
Dương Tề Tuyên giơ tay, mời Lã Lệnh Hạo tán nha về nhà trước, trên mặt tuy còn khách khí, nhưng thái độ đã mơ hồ có chút cư cao lâm hạ. Dù có trò chuyện hợp ý đến đâu, một vị huyện lệnh đã mất quyền lực, không còn nhận được sự tôn trọng của hắn nữa, chẳng qua chỉ để giết thời gian, dù cho quan giai của Lã Lệnh Hạo còn cao hơn mấy bậc, cũng vô dụng.
Thi từ ca phú trong miệng còn vương dư âm, nhưng đạo lý nhân sinh trong hiện thực vẫn luôn bạc bẽo.
Đợi bóng lưng cô độc của Lã Lệnh Hạo đi xa, trong huyện thự dần sáng lên ánh đèn, các quan lại đang ngày đêm bận rộn, mong kiếm thêm chút “tiền đèn sách”, chỉ có một mình Dương Tề Tuyên là người nhàn rỗi vẫn còn đợi, chờ đến mức lửa giận bốc lên ngùn ngụt.
Cuối cùng, Tiết Bạch cũng đến, nói: “Dương tham quân đợi lâu.”
Dương Tề Tuyên trợn mắt lên, mắng một tiếng: “Đồ chó hoang, ngươi có biết đã để ta chờ bao lâu không?”
Tiết Bạch không vội nói, ra lệnh cho lại viên: “Mang rượu và thức ăn qua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/man-duong-hoa-thai/5212268/chuong-266.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.