Bên bờ Lạc Thủy có một tấm bảng gỗ, trên khắc năm chữ “Bến Tàu Nghênh Tiên Môn”. Lý Quý Lan trông thấy, khẽ ghé vào tai Lý Đằng Không nói nhỏ: “Gọi là Nghênh Tiên Môn, mà hắn chẳng đến nghênh đón Lý tiểu tiên nữ nhà ngươi.” “Ngươi còn nói nữa, chúng ta vân du một phương, lại có liên quan gì đến hắn?” Giọng điệu của Lý Đằng Không bình thản, nhưng ẩn chứa chút lo lắng. Tiết Bạch vừa đến Yển Sư đã liên tiếp tấu báo những đại án, lần này triều đình phái Dương Tề Tuyên đến tuần tra, chưa hẳn đã không có ý nghi ngờ hắn vu cáo đồng liêu. Nàng vốn không muốn đến, chính vì lo lắng Tiết Bạch có điểm yếu bị Dương Tề Tuyên nắm được, mới đồng ý để Lý Quý Lan viết thư báo cho Tiết Bạch, coi như một lời nhắc nhở. Nhưng bây giờ nhắc cũng đã nhắc rồi, hắn lại không đến bến tàu gặp Dương Tề Tuyên. Không thể nào là vì không nhận được tin, vậy thì chỉ có thể là vì không thoát thân được. Chuyện ở địa phương vốn dĩ đã rắc rối phức tạp, Lý Đằng Không vừa đến Yển Sư, đã nhận ra Tiết Bạch đang gặp phải phiền phức. Đưa mắt nhìn quanh, mọi người bên bờ vẫn đang chờ đợi Hà Nam thiếu doãn, thỉnh thoảng nhắc đến Tiết huyện úy, ánh mắt thoáng có chút hả hê trên nỗi đau của người khác. “Tiết lang ở Yển Sư, nhân duyên xem ra không được tốt lắm.” Chuyện này ngay cả Lý Quý Lan cũng nhận ra, có chút bất bình mà rỉ tai nói. “Chúng ta đến huyện thự tìm hắn.” Lý Đằng Không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/man-duong-hoa-thai/5212263/chuong-261.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.