Sau một hồi gắng sức giãy giụa, đôi mắt của Tống Chi Đễ dần lồi ra, tựa như hai viên đá cuội phủ đầy những đường tơ máu đỏ. Cho đến lúc chết hắn vẫn phẫn nộ, không cam tâm với số phận, cả một đời gầy dựng, ngồi trên cơ ngơi Lục Hồn Sơn Trang danh chấn thiên hạ, ai ngờ đến cuối cùng ngay cả một cỗ quan tài cũng không có. Điêu Bính tiếp tục bóp một lúc lâu mới buông tay, cơ bắp trên cánh tay sau khi dùng sức quá độ đã căng lên đỏ rực. Hắn cảm thấy nhẹ nhõm đi một chút, một tên quyền quý cao cao tại thượng đè nặng trên đầu hắn đã chết. Bởi vì lúc Tống Chi Đễ còn sống, tất cả mọi người trên đại đường đều nói năng cẩn trọng, không dám thở mạnh. “Hít… hà…” Điêu Bính hít một hơi thật sâu mùi máu tanh, quay đầu nhìn lại, trên hành lang la liệt thi thể, máu chảy thành sông, thấm ướt từng bộ hoa phục. Xa hơn nữa, vẫn còn tiếng nô bộc la hét, nhưng những chủ gia tụ tập trên đại đường để thẩm vấn đều đã bị giết sạch. “Một, hai, ba… năm mươi bảy…” Đếm đến đây, Điêu Canh đi tới, nói: “A huynh không làm việc, đếm cái gì vậy?” Điêu Bính đưa mắt nhìn, thấy Điêu Canh lấy một chiếc khăn tay lụa ra lau máu, lau xong liền vứt vào vũng máu, hắn có chút tiếc, nhưng không nói gì. Khương Hợi cũng đi tới, khoanh chân ngồi xuống đất, nói: “Trói ta lại.” Điêu Canh hỏi: “Chúng ta trói ngươi ở đây rồi đi, ngươi sẽ không bị giết chứ?” “Xem thường ta à? Chỉ sợ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/man-duong-hoa-thai/5212264/chuong-262.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.