Huyện thự chẳng hề rực sáng đèn đuốc, chỉ treo thêm mấy chiếc đèn lồng, vậy mà có vẻ hơi ấm áp. Lã Lệnh Hạo vô cùng chu đáo, biết Tiết Bạch muốn dẫn nông hộ đến bàn chuyện ruộng đất, đã sai hạ nhân suốt đêm nấu mì thịt dê, bày ngay tại ngã đường ngoài huyện thự. Năm chiếc nồi gốm lớn được bày thành một hàng, lửa bên dưới cháy hừng hực, trở thành cảnh tượng nổi bật nhất trong đêm, khói bốc lên từ miệng nồi, mang theo hương súp thịt dê lan tỏa, đánh thức cơn thèm trong lòng người. Trên thềm cửa chính của huyện thự, một lại viên hô lớn: “Các ngươi đều là bá tánh trong huyện, Huyện lệnh biết các ngươi đã bị kinh hãi, mỗi người hãy đến nhận một bát mì thịt dê lót dạ trước, đợi Huyện lệnh và Huyện úy đem chuyện ruộng đất của các ngươi bàn cho rõ ràng.” Đám nông nhân đồng loạt nhìn về phía Tiết Bạch, bụng dạ sôi lên ùng ục, vừa thèm thuồng lại vừa phải kìm nén chờ Huyện úy an bài. Tiết Bạch biết Lã Lệnh Hạo không thể nào hạ độc, cũng chẳng có đủ lượng thuốc để độc chết hơn một trăm đại hán, bởi vậy mở miệng nói: “Ăn đi.” Có người liền đặt cái cuốc sang một bên qua nhận bát mì, Lão Lương nổi giận, vừa tiến lên đã tung một cước, mắng: “Cần câu cơm mà cũng vứt đi trước, đáng đời ngươi làm ma đói.” Chuyện nhỏ nhặt thế này phải dựa vào kinh nghiệm mới có được, đâu phải một sớm một chiều mà học được. Đám nông nhân xếp hàng phía trước bèn một tay xách cuốc, một tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/man-duong-hoa-thai/5212262/chuong-260.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.