Ô vân dầy đặc, mưa mỗi lúc một lớn. May thay, các quan viên đã đến được Thượng Thực Thang trước khi trận mưa lớn trút xuống. Thượng Thực Thang là ao tắm chuyên dùng để ban thưởng cho nội thị hoặc trọng thần, tuy có chữ
Thượng
nhưng không phải vật ngự dụng. Điện vũ khá lớn, nhưng ao tắm lại không lớn lắm, dài hơn mười bước, rộng chỉ vài bước, được xây bằng thanh thạch, ở giữa có một xà đá chia ao tắm thành hai ao đông, tây. Ao tây hơi nhỏ, dành cho người có thân phận cao quý tắm một mình, ao đông lớn hơn, dành cho người có thân phận thấp hèn tắm chung. Tiết Bạch liếc nhìn sắc trời bên ngoài điện mỗi lúc một tối, xoay người vòng qua bình phong, cùng các quan viên cởi y phục. Đợi chúng nhân cởi hết y phục, sự khác biệt liền hiện ra, mọi người đều đưa mắt nhìn thân thể trẻ trung cường tráng của Tiết Bạch, vô cùng hâm mộ.
Khụ khụ khụ.
Dương Tiêm lại ho khan. Dương Quốc Trung thì hạ giọng nói:
Ngươi có biết ao tắm này tốt ở đâu không?
Tiết Bạch không cảm thấy có gì hay ho để ngâm mình, đáp:
Là ân điển, là vinh diệu mà Thánh nhân ban cho?
Ngươi xem như cũng biết nói chuyện rồi đấy, không uổng công ta khổ tâm dạy dỗ.
Dương Quốc Trung nói,
Ngoài ra, nước suối ở nội uyển là tốt nhất, khác hẳn với những biệt nghiệp khác, ngâm vào da dẻ mịn màng hẳn ra.
Tuy nói vậy, Tiết Bạch vẫn thích ngâm mình ở các biệt nghiệp khác hơn. Nhưng Dương Quốc Trung nói quả không ngoa, nước suối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/man-duong-hoa-thai/5212221/chuong-219.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.