Sau giữa tháng chín, thời tiết chuyển lạnh, hoa quế trong Cấm uyển nở rộ, thập lý phiêu hương. Tiếng đàn du dương vang lên, hòa cùng giọng hát uyển chuyển của Tiết Quỳnh Quỳnh.
Bất tri thiên thượng cung khuyết, kim tịch thị hà niên?
Nữ tử đang múa trên đài, khí chất thanh tao như Hằng Nga trong nguyệt cung, chính là Mai phi Giang Thải Bình. Vũ tư của nàng khác với Dương Ngọc Hoàn, ít đi nét quyến rũ, yêu kiều mà thêm phần phiêu diêu, u buồn, tựa như có thể theo gió bay đi bất cứ lúc nào. Giai điệu thay đổi, cả bộ bạch sắc trù bào trên thân (1),Lý Long Cơ nhẹ nhàng bước xuống đài, cùng nàng đối vũ, tay áo bồng bềnh, chả khác gì tiên nhân giáng trần. Một khúc kết thúc, dư âm vẫn chưa tan. Cao Lực Sĩ cầm đại sưởng (2),chạy chậm tới khoác lên người Lý Long Cơ.
Thánh nhân đừng để nhiễm lạnh.
Tướng quân thấy điệu múa mới biên của trẫm thế nào?
Lý Long Cơ tâm trạng vui vẻ, vừa nói, vừa kéo Giang Thải Bình qua, đem đại sưởng khoác lên người nàng, vỗ nhẹ bờ vai thơm, ôn nhu nói:
Mai Tinh múa đẹp lắm.
Vì Giang Thải Bình yêu thích hoa mai, nên hắn thường gọi đùa nàng là Mai Tinh.
Là nhờ Thánh Nhân biên hảo.
Đáng tiếc quá ngắn, chưa tận hứng. Trẫm muốn mở rộng vũ khúc này thành ba mươi sáu khúc, tên là ‘Thu Nguyệt Quế Cung Khúc’.
Nói đến nhạc điệu, Lý Long Cơ vô cùng có kiến giải. Tiết Bạch chỉ biết hát một bài từ mới, nhưng hắn có thể nghiên cứu ra ngàn vạn biến hóa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/man-duong-hoa-thai/5212147/chuong-145.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.