Kinh Triệu Phủ ngục. Đêm xuống, Đỗ Ngũ Lang nằm trên đống cỏ tranh, lẩm bẩm phàn nàn:
Vị Kinh Triệu Doãn này rất thích bắt ta nhỉ, ta đã vào đây lần thứ ba rồi.
Có lẽ là ngươi thực sự phạm vào Đường luật?
Ai, ngươi thật sẽ bị giam hai năm sao?
Đỗ Ngũ Lang trở mình, nhặt một nhúm cỏ tranh ném về phía Tiết Bạch, nói:
Ta cứ tưởng ngươi đã có cách ứng đối.
Tiết Bạch chỉ khẽ cười. Hắn vào đây để tránh đầu sóng ngọn gió, bởi vì lo rằng Đông Cung và tạp Hồ cắn xé nhau không chết, thì sẽ chuyển sự chú ý sang hắn. Đồng thời, hắn cũng muốn thử xem thái độ của Tiêu Cảnh. Nếu chỉ là chuyện ẩu đả quan viên, Tiêu Cảnh chắc chắn không dám đắc tội với nghĩa đệ của Quý phi, mà sẽ dĩ hòa vi quý, dàn xếp cho qua. Nhưng lần này lại phán như vậy, hẳn là đã đoán được vụ đại án kia cũng do hắn gây ra. Đã đoán ra rồi, nhưng cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng. Ngoài hắn và Đỗ Ngũ Lang, trong lao còn giam cả những người đã đánh nhau trong thư phô hôm ấy... Thậm chí có cả Đạt Hề Doanh Doanh. Bọn họ đều tin rằng Tiết Bạch có cách, tuyệt sẽ không luân lạc tới mức rơi vào cảnh ngục tù, thậm chí đến tận giờ phút này, vẫn còn rất nhiều người ôm ý nghĩ như vậy.
Quắc Quốc phu nhân có cứu được chúng ta không?
Đạt Hề Doanh Doanh hỏi.
Cùng lắm là một hai ngày thôi.
Đỗ Ngũ Lang khá lạc quan. Lời còn chưa dứt, bỗng thấy bên hành lang phía
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/man-duong-hoa-thai/5212146/chuong-144.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.