Lý Long Cơ vô cùng hiểu Lý Lâm Phủ, chỉ cần nghe giọng điệu của hắn, liền nhận ra lần này hắn thực sự nghiêm túc. Không mưu hại, không tư lợi, giao vụ án cho Tam Ti công minh xử lý? Nếu vậy, rất có thể Tiết Bạch đã phạm trọng tội, cố ý đánh Nguyên Tổng là vì để che giấu? Những trò vặt vãnh này, Lý Long Cơ từ khi còn trẻ đã hạ bút thành văn, sớm chơi chán ngấy, chẳng buồn so đo với một thiếu niên bạch thân. Giống như một con mèo con lăn lộn trên đất, phơi bụng chọc cười người khác nhưng chẳng thể cắn ai. Thế mà Ca Nô lại nhảy ra, chỉ vào con mèo con hét lớn “Thánh Nhân mau nhìn, nó thật là có tâm cơ!” Một hai lần thì thôi, lần thứ ba sẽ làm người khác chán ghét, nhưng nếu đến lần thứ tư vẫn vậy, Ca Nô chắc chắn không thể ngu ngốc như thế… Vậy thì, con mèo con này thực sự có thể là một con hổ ăn thịt người? Ý niệm này lóe lên trong đầu, Lý Long Cơ bật cười, cảm thấy thật hoang đường. Chưa bàn đến chuyện hoang đường, cho dù đó thực sự là một con hổ, thì cũng chỉ là hổ con, độc xà mãnh thú gì hắn chưa từng nuôi, sao có thể hoảng sợ như Ca Nô chứ? “Hữu tướng không cần kích động, lát nữa Tiết Bạch đến, hỏi một chút là rõ thôi.” Lý Lâm Phủ không thẹn với lương tâm, đáp: “Thần làm việc quang minh chính đại, không sợ cùng hắn đối chất trước mặt bệ hạ.” “Định gây phiền cho trẫm sao?” Lý Long Cơ cười mắng: “Trẫm nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/man-duong-hoa-thai/5212148/chuong-146.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.