Trường An thành, ngoại ô phía tây, dịch quán. Bất chợt có tiếng
Ọe
vang lên, một viên nha lại chạy đến cửa nôn mửa, vừa ngẩng đầu lên, liền thấy trên quan đạo bụi đất tung bay. “Huyện úy đến rồi.” “Thi thể ở đâu?” “Mời vào trong, chỗ này nằm ở phía tây sông Phong, thuộc phạm vi quản lý của huyện Trường An chúng ta.” “Đừng tính toán mấy chuyện này, mau mang người đến tra hỏi.” Nhan Chân Khanh bước nhanh vào dịch quán, mùi tanh hôi lập tức xộc vào mũi. Trong dịch quán, các tiểu nhị và khách trọ đang bị nha dịch áp lấy hỏi chuyện. “Đêm qua, tiểu nhân đã nghỉ ngơi. Nghe thấy hung đồ quát mắng, không dám lên tiếng. Trời tối quá, không nhìn rõ mặt bọn chúng, chỉ biết là chúng đã đưa vị khách quan trung niên kia đi…” Sau khi nắm được sơ bộ tình hình, Nhan Chân Khanh dẫn theo ngỗ tác kiểm tra thi thể. Ngỗ tác bước vào vũ phòng, nhìn cảnh tượng khủng khiếp trước mặt mà chậc chậc cảm thán. “Trừ người bị cắt cổ ra, những người khác đều bị trảm tử.” Ngỗ tác chỉ vào một thi thể, cẩn thận quan sát vết thương, giải thích thế nào là “trảm tử”. “Huyện úy mời xem, vết cắt phẳng mịn, đủ thấy hung khí là một thanh đao cực kỳ sắc bén, vừa nặng lại dài, hung đồ sở hữu khí lực cực lớn, nên mới có thể một nhát chém đứt. Ta suy đoán, có lẽ là do một lão binh cầm thanh mạch đao cán dài gây ra.” “Làm sao xác định được?” “Vết thương đa phần tập trung ở cổ, vai và khuỷu chân, đây là thói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/man-duong-hoa-thai/5212137/chuong-135.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.