Ngày rằm tháng tám, Trung Thu tiết. Ngự yến sẽ được tổ chức tại Cần Chính Vụ Bản Lâu vào thiên thời. Yến hậu, Thánh nhân sẽ cùng bách tính thưởng nguyệt. Vì buổi ngự yến này, nhiều trọng thần đã tạm ngưng công việc trong ngày hôm nay. Hàn Lâm Viện, nằm ở khu vực phía Tây của Đại Minh Cung, giáp với nội thành, nên càng thêm thanh tĩnh. Lý Bí từ sớm đã đến công phòng, ngồi ngay ngắn, suy nghĩ về thi từ ứng chế trong ngự yến tối nay. “Lý tiên sinh.” Một giọng nói nhẹ vang lên bên ngoài công phòng. Lý Bí mở mắt, đã đoán được người đến là ai. Hiện tại hắn phụng sự cho Đông Cung, chỉ có người của Đông Cung mới gọi hắn là “tiên sinh”. Quả nhiên, cửa được đẩy mở, Lý Tĩnh Trung lén lút bước vào, rón rén bước tới trước mặt Lý Bí, rồi quỳ xuống khóc: “Xin tiên sinh cứu mạng.” Lý Bí thở dài, hỏi: “Vụ án mạng hôm qua thật sự liên quan đến Điện hạ? Sao không sớm nói với ta?” “Bùi Miện và Đỗ Hồng Tiệm đều đã gãy, lão nô không còn nhận được tin tức gì, mãi đến sáng nay mới biết chuyện.” “Nghe nói vụ án này liên quan đến Đông Cung, ta vốn không tin.” Lý Bí nói: “Bùi Miện đã trốn thoát rồi, tại sao còn phái người Hồi Hột đi tiếp ứng?” Lý Tĩnh Trung lộ vẻ khổ sở, biết không thể qua mặt đôi tuệ nhãn của Lý Bí, đành cúi người thành thật khai báo. “Lão nô sợ hắn nói lắm miệng, nên bảo Cốt Ốc Cốt xem có thể… diệt khẩu được không?” “Ngươi!” Lý Bí đứng phắt dậy, nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/man-duong-hoa-thai/5212138/chuong-136.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.