Đỗ trạch, hậu hoa viên. Trăng đầu tháng tám ngày càng tròn. Ánh sáng trong trẻo tỏa xuống, Đỗ Hữu Lân cùng Tiết Bạch nâng ly chạm cốc, một người uống rượu, một người uống nước. “Ý của Quốc cữu, là muốn mưu cho ta chức Lang trung tại Khảo Công ti của Lại bộ, quan thực chức ngũ phẩm.” Đỗ Hữu Lân trầm ngâm nói: “Còn về các chức vị như Hộ bộ Viên ngoại lang, Kinh Kỳ Thải phóng sử Phán quan, Điện Trung Thị ngự sử, hắn định để Nguyên Tái kiêm nhiệm.” Tiết Bạch nghe vậy, không mấy ngạc nhiên. Hiện giờ hắn vẫn chưa vào triều làm quan, số người tài bên cạnh Dương Tiêm có thể dùng rất ít, thực sự chỉ có Nguyên Tái là đủ năng lực đối phó Vương Hồng. Mà Nguyên Tái lại vô cùng tham vọng, dám nhận trọng trách. Nhưng hắn vẫn nhắc nhở: “Nguyên Tái tuổi đời và kinh nghiệm còn non trẻ, Quốc cữu dựa dẫm quá nhiều, dễ khiến lòng kiêu ngạo nổi lên, chưa chắc đã là điều hay.” “Đúng vậy.” Đỗ Hữu Lân nói: “Nhưng trước mắt là lúc cần người, người có tài mà đáng tin thì lại hiếm, tiếc là ngươi còn chưa ra làm quan.” “Ta không hề ghen tị.” Tiết Bạch nói: “Phải biết đến hôm nay vẫn là thời của Ca Nô nắm quyền, tiếp sau Đông cung rụt đầu lại, thì những người như Quốc cữu, Nguyên Tái chính là cái gai trong mắt hắn.” “Chuyện này…” Tiết Bạch hạ giọng, nói: “Thăng quan nhanh chưa hẳn đã tốt.” Đỗ Hữu Lân gật gù, hiểu rõ Tiết Bạch coi mình là người cùng phe. Hiện tại, bầu không khí trong triều rất tệ, cứ để Dương đảng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/man-duong-hoa-thai/5212136/chuong-134.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.