Rất nhiều người đã lên kế hoạch từ trước, muốn vui chơi thâu đêm suốt ba ngày Nguyên Tiêu, nhưng cuối cùng lại mệt mỏi mà phải về nhà sớm. Đỗ trạch, vừa thấy chủ gia trở về, người giữ cửa vội vã ra đón. “A Lang về sớm thế, chẳng phải chưa đến giờ Tý sao?” “Sau giờ Tý, Nguyên Tiêu đã qua, có đi dạo cũng không còn thú vị nữa.” Đỗ Hữu Lân cố nén cơn ngáp, dặn dò: “Mang vài món nhắm đến, ta với Tiết tiểu lang uống vài ly.” Ba người mang ít rượu, quế hoa ẩm cùng vài món ăn vặt đã mua ở chợ đêm đến hậu hoa viên ngồi xuống, hướng về ánh trăng tròn vành vạnh. Lư Phong Nương cũng vào bàn, vừa mở miệng đã bắt đầu lải nhải những chuyện kia. “Tiết Bạch, ngươi với Ngũ Lang đều đến tuổi thành thân, con cháu thế gia mà kết hôn muộn sẽ để người ta chê cười. Các ngươi thành hôn trước rồi hãy tập trung khoa cử, nếu không sẽ bị bảng hạ tróc tế đó…” “Đúng là suy nghĩ của phụ nhân.” Đỗ Hữu Lân không kiên nhẫn cắt ngang: “Nếu bọn hắn lấy vợ sớm, há còn tâm trí nào chuyên tâm học hành?” Chỉ riêng chuyện này, Lư Phong Nương cương quyết phản bác lại phu quân: “Thành gia lập nghiệp, thành gia trước, lập nghiệp sau. Thừa dịp còn sớm thành hôn, chỉ cần qua một hai năm tâm sẽ định lại, lúc ấy chuẩn bị khoa cử mới tốt.” Đỗ Hữu Lân thản nhiên đáp: “Không cần một hai năm, sang năm bọn chúng đều có thể trúng bảng.” “Thật sao? Một kỳ liền đỗ ngay?” Lư Phong Nương ngạc nhiên nói: “Mười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/man-duong-hoa-thai/5212074/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.