Dần mạt, dạ ẩn. Đêm Nguyên Tiêu sắp qua, trước Hưng Khánh cung, xe ngựa và dòng người đang lục tục rời đi. Lư Phong Nương cùng người nhà đứng chờ cạnh một chiếc đại hoa đăng, trông thấy rất nhiều người từ Hoa Ngạc Lâu sang đây. “Tiết Bạch, nơi này!” Đỗ Ngũ Lang vẫy tay gọi lớn, “Rốt cuộc ngươi cũng tới, bọn ta chờ lâu lắm rồi.” ~~ Tiết Bạch đang sánh vai cùng Tiết Linh, vừa đi vừa phân phó. “Ai bảo ngươi tới nhận ta, ngươi cứ đến tìm hắn đòi tiền. Đòi bao nhiêu ta không quản, nhưng phải lưu lại 50 quan cho Liễu phu nhân dùng vào việc nhà.” “Nhiều vậy sao?” Tiết Linh ngạc nhiên hỏi: “Có thể đòi được không?” “Được.” Tiết Bạch biết chuyện nhận thân này hẳn là do Đông Cung sắp xếp, Đỗ Hi Vọng chỉ làm cầu nối mà thôi. Lúc này đòi chút tiền không khó, quan trọng hơn là khiến Tiết Linh xảy ra mâu thuẫn với đối phương, về sau dễ lung lạc hắn. ~~ Trong lúc nói, trông thấy bọn người Đỗ gia, Tiết Bạch bước chậm lại, dặn dò: “Chiều nay cùng ta đến Hữu tướng phủ một chuyến.” “Đến Hữu tướng phủ làm gì?” Tiết Linh hỏi. “Hạ sính.” “Được!” Tiết Linh vui mừng khôn xiết, định khen Tiết Bạch một câu “Đúng là hảo nhi tử”, nhưng khi liếc qua, thấy ánh mắt lạnh lùng của Tiết Bạch, hắn đành nuốt lại, chỉ khen: “Có bản lĩnh!” “Các ngươi trở về đi.” Tiết Bạch tiến tới chỗ Đỗ gia. Liễu Tương Quân vội hỏi: “Lục Lang, ngươi không về nhà sao?” “Không vội.” “Không sao đâu.” Tiết Linh lên tiếng: “Trưa nay ta chờ ngươi ở nhà, cùng đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/man-duong-hoa-thai/5212072/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.