Khách phòng môn
két
một tiếng mở ra, Tiết Bạch lách mình vào. Thanh Lam nhanh chóng đóng cửa, cài then, vỗ ngực thở phào.
Có nước không?
Có.
Tiết Bạch không nói lời nào, cầm lấy túi nước uống một ngụm lớn, hít sâu hai hơi, khôi phục bình tĩnh. Quay đầu nhìn, liền thấy Đỗ Ngũ Lang đang quấn chăn run lẩy bẩy.
Chúng ta cũng vừa mới vào, ta nói với chủ quán rằng hắn là hảo hữu của ngươi ở Thanh Môn say rượu, lên cơn làm loạn.
Thanh Lam nói rồi, lấy từ bọc ra một bộ lan bào dự phòng đưa cho Đỗ Ngũ Lang. Đỗ Ngũ Lang lại run lên bần bật, tay vơ vội chiếc áo khoác vào, lắp bắp hỏi:
Có có có đồ ăn không?
Có Hồ bính, chỉ tiếc là nguội mất rồi.
Đỗ Ngũ Lang nhận lấy bánh, ăn như hổ đói, trong miệng lẩm bẩm:
Các ngươi có gặp Thái tử không?
Ngũ Lang nói chậm thôi, kẻo nghẹn.
Thanh Lam rót một cốc nước đưa qua. Đỗ Ngũ Lang uống xong, cảm thấy dễ chịu hơn, như thể sống lại một lần nữa. Tiết Bạch nói:
Thái tử đã chôn sống chúng ta.
Khụ khụ khụ.
Đỗ Ngũ Lang giật mình, nước xộc thẳng lên mũi.
Cái gì?!
Tiết Bạch và Thanh Lam kể lại những gì đã trải qua trong hai ngày này, Đỗ Ngũ Lang mất hết hy vọng, khẽ thầm thì:
Phụ thân, mẫu thân, đại tỷ...
Nghĩ đến người thân còn trong ngục, lòng hắn đau thắt lại. Trong phòng không đốt nến, Tiết Bạch đứng bên cửa sổ, nhìn ra ngoài qua khe hở. Trên đường thỉnh thoảng vang lên tiếng bước chân dồn dập, ánh sáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/man-duong-hoa-thai/5212012/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.