Xuất Hữu tướng phủ, Dương Chiêu dẫn ngựa đi, trong đầu vẫn không ngừng phân tích cách Lý Lâm Phủ nắm bắt tâm tư của Thánh Nhân, thầm nghĩ:
Giá như một ngày nào đó ta cũng có được bản lĩnh này, lo gì không giàu sang phú quý?
Chờ Dương Chiêu lấy lại tinh thần, mới phát hiện trong lúc bất tri bất giác đã đi đến Tam Khúc. Phía trước không xa chính là nơi ở của Vương Liên Liên, một ca kỹ có tiếng ở Nam Khúc, tên là Tích Hương Tiểu Trúc. Lòng Dương Chiêu rộn lên, chạy thêm mấy bước, tung người xuống ngựa, vội vàng buộc dây rồi tiến đến gần, nhìn thấy mộc bài treo bên cửa đã lật ngược, hắn áp tai vào khe cửa nghe thử, có tiếng sáo trúc truyền ra, đoán là bên trong đang bận tiếp khách. Dù vậy hắn vẫn gõ cửa, chỉ chốc lát sau, tiểu tỳ Thược Nhi mở cửa, thò đầu ra nhìn, thấy là hắn liền cười khúc khích:
Lang quân đến uống rượu ư?
Dương Chiêu giơ tay định sờ vào người nàng, miệng buông lời tục tĩu:
Đến để tiểu thư nhà ngươi ăn ta.
Thược Nhi tránh đi, nhưng nụ cười trên mặt càng ngọt ngào hơn, lắc đầu nói:
Lang quân không có thơ, đừng mong gặp tiểu thư lúc này, cũng chỉ có thể gặp giả mẫu nhà ta.
Để giả mẫu mập mạp của ngươi ăn ta cũng được.
Nói xong, Dương Chiêu đẩy cửa chen vào, làm bộ muốn nhào tới, Thược Nhi liền xách váy chạy đi.
Lang quân đừng nháo nữa, trời rất lạnh, vào trong ngồi uống chén rượu nóng đã.
Trong viện có một vị phụ nhân trung niên bước ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/man-duong-hoa-thai/5212013/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.