“Tonight, we are young
So let’s set the world on fire.”
(We are young – Fun., Janelle Monáe)
Trong vòng hai tư tiếng phải tiếp nhận quá nhiều thông tin khiến não bộ tôi xử lý không kịp, ngày tiếp theo vẫn không thoát được vẻ ngẩn ngơ, mất hồn. Tôi không nói gì với Phong chuyện chiếc lắc tay cũng như không có ý định chất vấn Vũ chuyện anh biến tôi thành người vận chuyển nhưng trong lòng vẫn gợn chút khó chịu với cả hai. Dường như đòi hỏi được biết những việc liên quan trực tiếp tới tôi là quá nhiều, và với địa vị của tôi bây giờ, im lặng chấp nhận có vẻ là lựa chọn duy nhất họ ban cho tôi.
Chiều tối ngày thứ ba tôi bắt đầu chán việc lê lết theo Vũ tới gặp khắp các đối tác nhưng không dám ý kiến. Tôi lâm vào một tình trạng rất kỳ quặc là cứ phải chường mặt ở các nơi nhưng đồng thời lại phải cố bưng mắt bịt tai với công việc của anh.
- Chúng ta đi thêm chỗ này nữa là có thể về ăn tối. – Vũ thấy vẻ mệt mỏi của cả đoàn liền trấn an.
Thế nhưng lúc đó đã là giờ tan tầm, người ta xếp hàng vòng trong vòng ngoài chật cứng ga. Vì phải đổi xu mua vé mà tôi và Phong đứng sau đoàn một chút, tới lượt Hồng cố chen được lên tàu thì cánh cửa cũng đóng sập, để lại dưới ga hai chúng tôi cùng hàng người vẫn tiếp tục xếp hàng dài dằng dặc.
- Thôi chết, mọi người đi mất rồi, anh có biết địa chỉ chỗ tiếp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mai-se-la-mot-ngay-moi/2544733/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.